Thịnh Ngạo Tình nghe xong, vẻ mặt đắc ý, lời nói khiêm tốn cũng thay đổi ý vì vẻ mặt kiêu căng: “Nhà tôi và nhà họ Trác cũng mới có ý thôi chứ chưa xác định. Hơn nữa, kể cả không dựa vào nhà họ Trác thì Thịnh Ngạo Tình này không thể dựa vào khả năng của mình để lên đó sao?”
“Đương nhiên, đương nhiên rồi.” Tần Trác Thắng cười, liên tục đáp lời.
Đang cạn từ không biết nói lời nịnh nót như thế nào nữa, ông ta hơi xấu hổ, lơ đãng nhìn sang một bên và phát hiện người của Hội Huyền Học đang chuẩn bị mở cửa hội đấu giá, Tần Trác Thắng lập tức quay sang nói với Thịnh Ngạo Tình: “Cô Thịnh, cửa mở rồi, chúng ta vào thôi.”
Thịnh Ngạo Tình cũng nhìn thấy, lên tiếng rồi đứng dậy, dưới sự dẫn dắt nóng lòng của Tần Trác Thắng tiến vào hội trường hội đấu giá.
Thư mời của Thịnh Ngạo Tình chỉ có thể mang một người đi vào, cho nên vệ sĩ nhà họ Thịnh chỉ có thể ở ngoài cửa.
Lúc Tần Trác Thắng nóng lòng muốn tiến vào thì lại gọi ông ta lại: “Ông Tần.”
Chờ Tần Trác Thắng quay đầu lại, vệ sĩ lễ phép gật đầu nói: “Cô chủ phải nhờ ông rồi.”
“Ồ được, anh cứ yên tâm đi.” Lúc này Tần Trác Thắng mới chợt nhận ra, vội vàng gật đầu và quay sang nhìn Thịnh Ngạo Tình, bước chậm lại, làm tư thế “mời” với Thịnh Ngạo Tình: “Cô Thịnh.”
“Ừm.” Thịnh Ngạo Tình hơi gật đầu, nâng cằm tiến vào trong.
Không cần người dẫn mà đi thẳng lên tầng hai.
Tần Trác Thắng thấy thế, gật đầu với vệ sĩ rồi vội đuổi theo Thịnh Ngạo Tình.
Chỉ sợ cô ta lại xảy ra chuyện gì nữa.
Quả nhiên, đến khi Tần Trác Thắng vội vàng bước lên tầng thì thấy Thịnh Ngạo Tình đang nhíu máy đứng ở cầu thang lối lên tầng ba, bị thành viên Hội Huyền Học đứng canh ở đó cản đường.
Mà cô Thịnh thì đang lườm đối phương, vênh váo tự đắc: “Mấy người biết tôi là ai không mà dám cản đường tôi?”
Đáng tiếc lời này nói ra không có chút sức uy hiếp nào, thậm chí người của Hội Huyền Học còn lạnh nhạt đáp lại một câu: “Xin lỗi, không quan trọng cô là ai, nhưng thưa cô, nếu cô không về lại vị trí thuộc về mình, vậy đừng trách chúng tôi “mời” cô đi ra ngoài.”
Thịnh Ngạo Tình cứng lại, trừng mắt nhìn đối phương, nói một tiếng: “Anh…!”
Tần Trác Thắng thấy thế, vôi chạy lên, vừa nói xin lỗi vừa lôi Thịnh Ngạo Tình ra khỏi chỗ đó.
Đến sau khi đi được một đoạn, ông ta mới nhỏ giọng nói với Thịnh Ngạo Tình: “Cô Thịnh, phòng của chúng ta ở tầng hai.”
Dừng lại một chút, ông ta nói thêm: “Không phải hôm nay cô cảm thấy rất có hứng thú với một món hàng trong phiên đấu giá sao? Đừng so đo với bọn họ làm gì.”
“... Hừ.” Thịnh Ngạo Tình trầm mặt hất tay Tần Trác Thắng ra, đi nhanh về phía phòng riêng.
Cũng không hề thấy biết ơn vì được Tần Trác Thắng giải vây cho.
Tần Trác Thắng sửng sốt, hơi mím đôi môi mỏng, đè xuống nỗi bất mãn, lúc này mới chạy đuổi theo Thịnh Ngạo Tình.
Tối nay, chỉ cần qua được tối nay là được.
Tần Trác Thắng tự nhủ.
---
Bên kia, đám người Tô Tái Tái được người của Hội Huyền Học mời vào thang máy và lên thẳng tầng bốn.
Tịnh Khải chiêu đãi họ bằng phòng riêng tốt nhất.
Không chỉ có như thế, nhân viên còn đưa tới rất nhiều điểm tâm, bày ra một bàn tiệc buffet cỡ nhỏ đủ loại màu sắc.
Ngô Lục Lục chắp tay sau lưng đứng trước bàn tiệc, tấm tắc vài tiếng rồi nhìn sang Tô Tái Tái, nói: “Tiểu hữu, bọn họ đến cả cái này cũng nhớ nữa.”
Lúc trước, lần đầu tiên Tô Tái Tái đi theo Ngô Lục Lục tới đã ăn hết sạch cả bốn xe đồ ngọt.
Tô Tái Tái tất nhiên hiểu ý Ngô Lục Lục, liếc nhìn các món ăn trên bàn tiệc đứng, hài lòng gật đầu: “Ừm, thái độ phục vụ của Hội Huyền Học cũng không tệ lắm.”
Nghiêm Thanh ở bên cạnh nghe xong cũng không nhịn được ngẩng đầu nhìn Tô Tái Tái, cười nói: “Vừa khéo chúng ta vẫn chưa ăn tối, có chút xíu này lại hết nhanh ấy mà.”
Đám người Khúc Nhiên ở bên cạnh cũng gật đầu.
Ôn Liễu đứng ở một bên cười, sau khi rót trà ra chén đưa cho Ngô Lục Lục trước, rồi mới đến ngồi đối diện Tô Tái Tái.
Tô Tái Tái nhận lấy nói cảm ơn, đang định nói gì thì cô bỗng nhìn ra ngoài cửa sổ, ngước mắt lên nhìn thấy lối vào tầng năm, như là chợt nhớ ra gì đó, quay sang nhìn Ngô Lục Lục và nói.
“Đại sư Ngô, tôi nhớ lúc trước tôi đã từng hỏi ai có thể có mặt mũi lên đó, ông vẫn chưa trả lời tôi.”
“Còn ai vào đây được nữa.” Ngô Lục Lục nghe xong, đặt chén trà xuống cười đáp: “Chính là đại sư điệt nhà cô đó.”
Ồ.
Là Tiền Tam à.
Tô Tái Tái bừng tỉnh.
“... Ách xì!”
Tiền Tam ngồi ở ghế phụ đột nhiên hắt xì.