Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 697

Unknown Chương 697

Tần Trác Thắng lập tức trả lời: "Cô ta tên Tô Tái Tái, không phải là tiểu thư nhà nào cả."

"Không phải?" Thịnh Ngạo Tình lặp lại câu nói, chậm rãi gật đầu, sau đó cười khúc khích nói: "Được. Tôi biết rồi. Tên Tô Tái Tái đúng không?"

Nói xong, không đợi Tần Trác Thắng trả lời đã xoay người đi tới chỗ ngồi, sau khi ngồi thì nhìn chằm chằm vào cửa chính của Hội Huyền Học một lúc.

Dáng vẻ như đang thách thức ai đó.

Dáng vẻ của Thịnh Ngạo Tình khiến người khác không nhìn được nữa, khẽ lắc đầu.

Nhưng ngay sau đó tầm mắt rời đi, thảo luận về đám người Tô Tái Tái vừa vào thang máy.

“Tôi đến đây hai ba lần rồi mà không biết nơi này có thang máy đấy.” Một người đến gần bạn mình, ngạc nhiên thì thầm.

“Không nói chi cậu, hôm nay tôi cũng mới biết đấy.” Người bạn đó nghe xong thì cũng ghé sát lại thì thầm, giọng điệu kinh ngạc nói tiếp: “Nhưng xem kiểu này chắc chắn nhóm của cô Tô lên tầng bốn luôn đấy.”

Cuộc đối thoại của hai người làm Thịnh Ngạo Tình vốn đang không thèm để ý quay đầu nhìn họ, thấy người kia vừa nói xong, người bạn ngồi bên cạnh anh ta lộ vẻ mặt tặc lưỡi, đồng thời cũng có hứng thú tới tầng mà họ đang nói.

Quay đầu nhìn Tần Trác Thắng ngồi bên cạnh mình, mở miệng hỏi: “Tần Trác Thắng, bọn họ đang nói gì vậy?”

“Hội trường đấu giá có tổng cộng năm tầng. Tầng một dành cho những người đủ tiền và có tư cách mới có thể tiến vào. Tầng hai dành cho các giáo sư của Huyền Học Viện, hoặc bốn nhà ở thủ đô. Tầng ba cho viện trưởng hoặc phó viện trưởng và các thế gia như Phụng, Trác. Tầng bốn… chắc cô Thịnh biết hội đánh giá đan dược phải không? Đó là nơi mà các nhân vật như đại sư cấp cao … và Đạo Trưởng Trong Núi đến.”

Trần Trác Thắng lúc nhắc tới “Đạo Trưởng Trong Núi”, sắc mặt u ám, rõ ràng không muốn nhắc đến người này lắm.

Bởi vì vừa nhắc đến Tiền Tam, Trần Trác Thắng lại nhớ tới thân phận của Tô Tái Tái.

Nghĩ tới đây, Trần Trác Thắng hận không thể thấy Tô Tái Tái liền xoay người rời đi.

Nhưng…

Tay Trần Trác Thắng đặt trên đầu gối nắm chặt như đang nhẫn nại.

Nghe nói trong phiên bán đấu giá lần này có những mảnh vỡ của hạt ngọc quỷ, chỉ cần có được nó thì sẽ có thể luyện đan thành công, tiếng xấu trước kia sẽ có thể xóa đi, nói không chừng… không chỉ có thể đẩy nhanh thời gian quay trở lại Luyện Đan Viện, và còn có thể nâng cao trình độ hơn?

Hiện tại ông ta không dám tơ tưởng đến vị trí chủ nhiệm, vậy phó chủ nhiệm thì sao?

Cho nên Trần Trác Thắng ông ta nhất định phải có được mảnh vỡ hạt ngọc quỷ đó, thậm chí để có nhiều tiền hơn tham gia đấu giá, ông ta có thể nhẫn nhục để Thịnh Ngạo Tình đưa mình vào bàn.

Đàn ông co được dãn được, chỉ cần chịu đựng hôm nay là tốt rồi.

Chỉ cần chịu đựng qua hôm nay thôi.

Đang lúc Trần Trác Thắng còn đang ảo tưởng sức mạnh, Thịnh Ngạo Tình vừa nghe ông ta nói xong thì gật đầu như đã hiểu rõ, sau một lúc dừng lại, cô ta chợt nhớ ra điều gì đó, lại nói: “Vậy tầng năm thì sao?”

“... Cái gì?” Tần Trác Thắng hoàn hồn, nhìn sang cô ta.

“Không phải ông nói tổng cộng có năm tầng à? Vậy người như thế nào mới có thể lên tầng năm?” Thịnh Ngạo Tình hỏi.

Tần Trác Thắng khẽ lắc đầu: “Cái này tôi cũng không rõ lắm.”

“Không rõ lắm?”

“Đúng vậy, ít nhất thì…” Tần Trác Thắng hơi dừng lại, nói: “Từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ thấy người nào đi lên đó.”

Thịnh Ngạo Tình nghe xong bèn cười ngạo nghễ: “Nếu chưa từng có người lên đó, vậy tôi đây sẽ làm người đầu tiên vậy.”

“Cô?” Tần Trác Thắng nhìn Thịnh Ngạo Tình, giọng nói kinh ngạc.

Không phải ông ta khinh thường Thịnh Ngạo Tình, mà là ông ta hoàn toàn chưa từng để cô ta vào mắt.

Cho lên khi Thịnh Ngạo Tình vừa dứt lời, Tần Trác Thắng có cảm giác vớ vẩn như một con chó đột nhiên nói nó muốn ngồi vào bàn ăn ăn cơm.

Giọng điệu của Tần Trác Thắng ngay lập tức khiến Thịnh Ngạo Tình trầm mặt: “Sao? Ông cảm thấy tôi không lên được à?”

“Sao có thể? Chỉ là hơi kinh ngạc khi nghe thấy lời này thôi.” Gần đây Tần Trác Thắng đã trải nghiệm không ít tình người ấm lạnh, thái độ kiêu căng trước kia đã giảm bớt hơn trước rất nhiều.

Nhưng có lẽ cũng vì hiện tại đang ở trong hoàn cảnh xấu, ít ra khi đối mặt với Thịnh Ngạo Tình, ông ta vẫn biết nói vài lời dễ nghe.

Chỉ là không được tự nhiên mấy.

Tần Trác Thắng hơi dừng lại và cười nói: “Tôi nghe nói cô Thịnh có hôn ước với nhà họ Trác nhỉ? Đến lúc đó hai nhà liên thủ, lên được tầng năm cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi. Nếu thật sự có lúc đó, tôi cũng mong có thể dính ít ánh sáng hào quang của cô Thịnh.”


Bình Luận (0)
Comment