Nó đã thành sự thật trước khi đến kiếp sau.
Là thật...
Nghĩ vậy Ngô Lục Lục lại không kiềm được nhìn Tô Tái Tái, cười rồi thở dài nói: "Đây đều là nhờ tôi quen người bạn như cô."
Tô Tái Tái nghe thế thì mỉm cười.
---
Tần Trác Thắng đi theo phía sau Thịnh Ngạo Tình, vừa vào phòng khách đã thấy nhóm Tô Tái Tái đang đi thang máy lên.
Đôi mắt u ám.
Cách đây không lâu, ông ta là người có thể nhận được thư mời và tham gia Hội đấu giá của Hội Huyền Học, nhưng bây giờ vì bị cách chức tạm thời nên ngay cả thư mời cũng không được Hội Huyền Học gửi cho.
Khiến ông ta phải dựa vào người khác để bước vào sân.
“Em nên nghĩ đến việc tự mình lên đó chứ không phải nhờ tôi.”
Nếu không chính là kẻ vô dụng dựa dẫm vào người khác mà thôi.
Tần Trác Thắng đột nhiên nhớ tới lời ông ta đã nói với Bạch Ngữ Dung khi dẫn cô ta tới đây.
Nay đã khác xưa, không phải chỉ một câu nói có thể tóm lược được cảm giác này.
Trong khi Tần Trác Thắng đang ngầm siết chặt nắm tay mình, Thịnh Ngạo Tình đã nhìn tổng thể chung quanh, vẻ mặt "nhàm chán" ngoảnh đi, khinh thường nói: "Cũng chả có gì đặc biệt."
Dừng một chút nhìn về phía Tần Trác Thắng hỏi: "Không phải ông nói rất thú vị à?"
Tần Trác Thắng giật mình sau đó đè xuống vẻ tức giận trên mặt lấy lại bình tĩnh, gật nhẹ đầu với Thịnh Ngạo Tình, nhẹ nhàng nói: "Bên ngoài đương nhiên không thú vị, sau khi vào trong cô Thịnh sẽ biết."
"Vậy được thôi." Thịnh Ngạo Tình cong môi nói "Đi thôi" rồi kiêu ngạo hống hách đi đến cửa chính.
Nhưng còn chưa bước đã bị Tần Trác Thắng ngăn lại, khuôn mặt không vui nhìn về phía ông ta.
Vẻ mặt ý nói: "Ông lộng hành rồi đó ông biết không?!"
Cứ như ông ta là một con chó vậy.
Trước kia, Tần Trác Thắng kiêu ngạo vốn sẽ không thèm để ý đến cái liếc mắt của Thịnh Ngạo Tình. Huống chi còn bị đối xử với thái độ thế này.
Nhưng bây giờ ông ta bị Luyện Đan Viện cách chức tạm thời, Thịnh Ngạo Tình là đối tượng "mời" tốt nhất mà ông ta có, đồng thời cũng là người duy nhất có thư mời nên đành phải chịu đựng.
Tiếp tục nhẹ giọng nói: "Cô Thịnh chờ một chút, bây giờ vẫn chưa đến lúc."
Dừng một chút, ông ta nhìn quanh đại sảnh, chỉ vào một chiếc ghế trống và nói: "Chi bằng chúng ta ngồi đó nhé?"
Thịnh Ngạo Tình là con gái lớn của nhà họ Thịnh, có chút quan hệ họ hàng với nhà họ Trác, từ nhỏ đã được cưng chiều.
Nghe thấy Tần Trác Thắng vừa nói lời này, cô ta lập tức cau mày không vui, thậm chí còn cao giọng: "Bảo tôi chờ à?" Cô ta cười khẩy nói: "Tần Trác Thắng, ông biết không? Từ trước đến nay chỉ có người khác chờ tôi, không có chuyện để tôi chờ. Hôm nay ông còn dám bảo tôi chờ?"
Nói xong cô ta ngừng một chút nhìn xung quanh. Từng ánh mắt bất mãn xung quanh chỉa về phía cô ta.
Trên mặt viết hàng chữ kiêu căng ngang ngược: "Có vẻ tôi du học vài năm, thủ đô thay đổi rất nhiều nhỉ."
Cô ta dừng lại cười gằn rồi nói: "Hai ngày trước có người đã lỡ hẹn bữa điểm tâm sáng với tôi, hôm nay thì lại có người bảo tôi chờ."
"Cô Thịnh. Sắp đến tám giờ rồi, cô chịu đựng một chút được không?" Tần Trác Thắng kiên nhẫn tiếp tục thuyết phục Thịnh Ngạo Tình: "Hội Huyền Học và những chỗ khác không giống nhau, nên..."
"Nên cái gì?" Thịnh Ngạo Tình không chờ Tần Trác Thắng nói hết đã cắt ngang.
Lạnh lùng nhìn ông ta, giơ tay chỉ vào thang máy nơi nhóm người Tô Tái Tái vừa mới đi vào nói: "Nhưng tôi nhìn thấy bọn họ đi vào. Làm sao? Thịnh Ngạo Tình tôi mà còn thua đám người đó à?"
Tần Trác Thắng chưa kịp nói gì thì tất cả những người nghe từ đầu đến cuối đều không khỏi chế nhạo.
"Tôi còn tự hỏi là ai, thì ra là người nhà họ Thịnh. Một con nhóc cũng dám so với cô Tô người ta?"
"Đúng đó. Gia giáo nhà họ Thịnh thật là... Haizzz" Người đó khẽ lắc đầu rồi ra vẻ thở dài.
Thịnh Ngạo Tình nghe những lời đó lập tức nổi giận, quay đầu lại nhìn về phía giọng nói vang lên.
Cô ra vừa định hét lên: "Là ai?" thì người vệ sĩ lặng lẽ đi theo cô ta bước tới, đứng trước mặt cô ta, hơi nghiêng người nói: "Thưa cô, lúc cô ra ngoài ông chủ đã đặc biệt căn dặn."
Thịnh Ngạo Tình đương nhiên vẫn còn hơi kính sợ ông Thịnh, nên cô ta miễn cưỡng kiềm cơn tức giận trừng mắt nhìn vệ sĩ một cách dữ tợn.
Nhìn thấy cơ hội, Tần Trác Thắng lập tức làm động tác "Mời": "Cô Thịnh, mời cô ngồi một lúc, nhân tiện tôi sẽ giới thiệu một chút quy định Hội đấu giá của Hội Huyền Học."
Nghe xong Thịnh Ngạo Tình hừ một tiếng mới chịu theo Tần Trác Thắng bước xuống bậc thang.
Vừa định đi về phía chiếc ghế trống, như là đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó dừng lại nhìn về phía Tần Trác Thắng: "...Người vừa rồi vào thang máy, là cô Tô nhà ai?"