“Ừm, tôi biết.” Thịnh Ngạo Tình bê tách hồng trà, uống một ngụm mới nhếch đôi môi đỏ lên, ngước mắt nhìn màn hình lớn nói: “Tôi không hứng thú mấy với lọ thuốc hít này lắm, nhưng thấy đám người trên tầng bốn muốn nên là…”
Cô ta nhún vai, dáng vẻ tinh nghịch: “Chỉ đùa một chút mà thôi.”
Đây là đùa giỡn sao?
Đây rõ ràng là đang gây thù chuốc oán đấy!
Trong lòng Tần Trác Thắng rất nôn nóng, nhưng cũng hiểu mình không khuyên nổi cô cả nhà họ Thịnh này, trong lòng hoảng loạn vô cùng.
Ông ta lại nhìn về phía màn hình lớn, đúng lúc thấy giá trên màn hình đấu giá biến thành ba trăm nghìn.
Đang há hốc mồm định nói: “Không bằng chúng ta chơi đủ rồi thì thu tay lại đi?” thì quay đầu thấy Thịnh Ngạo Tình đã lại lần nữa ấn nút đấu giá.
Giá cả lập tức tăng lên ba trăm mười nghìn.
Tần Trác Thắng thấy thế, ngậm miệng lại, đứng dậy đi ra cửa sổ nhìn xuống tầng một.
… Bây giờ ông ta mới thấy phiền não vì tính cách kiêu ngạo của mình, nếu không ông ta cũng sẽ không có một ai làm bạn như bây giờ mà cần phải nhờ vào loại người như Thịnh Ngạo Tình mới có thể vào được hội đấu giá cơ chứ.
Nhưng thấy thái độ thích gây chuyện như bây giờ của Thịnh Ngạo Tình, Tần Trác Thắng đã bắt đầu nghiêm túc ngẫm lại.
Nếu bây giờ ông ta đi xuống chọn bừa một người, đưa tiền cho người đó, vậy liệu ông ta có thể mượn số đấu giá của người đó để mua đồ không?
Ngay khi Tần Trác Thắng nghĩ như vậy, người trên tầng bốn thấy giá lại lần nữa tăng thêm mười nghìn đã hơi giận.
Thậm chí đến cả Ôn Liễu cũng nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, tao nhã đứng dậy, cười dịu dàng: “Để tôi đi xem.”
“?!” Nghiêm Thanh nghe vậy, vội vàng ôn tồn khuyên bảo vợ.
Đừng thấy Ôn Liễu đẹp như một người đẹp dịu dàng tri thức, trên thực tế năm đó ở Huyền Học Viện đã từng có tiếng là “đại ma vương”.
“Tôi không tin.” Ngô Lục Lục cười khẩy, xắn tay áo lên vào tư thế ứng chiến.
Mà Tô Tái Tái lại cầm điện thoại lên nhắn tin.
Ngay lúc Tô Tái Tái đang nhắn tin, cửa phòng riêng được người bên ngoài cung kính gõ vang.
Sau khi cửa mở, người tiến vào không phải người phụ trách hội đấu giá của Hội Huyền Học thì lại là ai?
“Cô Tô.” Người tới khom lưng với Tô Tái Tái trước, sau đó mới nhìn những người khác, cuối cùng là Chu Phổ cẩn thận nói lại nguyên nhân đã gọi người quản lý đến.
Lời còn chưa dứt, sắc mặt người phụ trách đã lập tức trở nên khó coi: “Linh hồn sống?! Điều này…”
Người quản lý quay đầu nhìn lọ thuốc hít, đến gần vài bước, cẩn thận quan sát nhưng vẫn không phát hiện manh mối, nửa tin nửa ngờ: “Không thể nào? Cô Tô, cô chắc chứ? Tất cả kiện hàng đấu giá của chúng tôi đều phải qua mấy lượt kiểm tra, nếu thật sự có linh hồn sống, vậy đại sư đánh giá chẳng phải là…”
Tô Tái Tái không thèm ngẩng đầu lên, vừa nhắn tin vừa chỉ ngón tay cái vào màn hình lớn, nói: “Anh nhìn kỹ lại bức tranh trên lọ thuốc đi.”
Tranh?
Không phải chỉ là tranh sơn thủy bình thường thôi sao… A?!
Người phụ trách đột nhiên mở to mắt, đồng thời phát hiện ra điều không ổn y như đám người Ngô Lục Lục.
Bức tranh sơn thủy trên lọ thuốc hít có một cái đình nhỏ, hai người ngồi chơi cờ, nhưng… lại có một cái bóng rất mờ ngồi bên cạnh.
Nếu không phải Tô Tái Tái quan sát cẩn thận thì sẽ không thể nào phát hiện.
Không ổn, nếu để những người khác đấu giá được, vậy tiếng tăm của Hội Huyền Học…
Người phụ trách rỉ một tầng mồ hôi mỏng trên trán, lập tức nhìn Tô Tái Tái xin giúp đỡ: “Cô Tô, vậy phải làm sao bây giờ?”
“Bây giờ chúng tôi đang đấu giá lẽ nào không phải đang hỗ trợ hay sao?” Cuối cùng Tô Tái Tái cũng ngẩng đầu, nhìn người phụ trách một cái rồi nói: “Nhưng có người muốn hẫng tay trên làm chúng tôi cũng chẳng còn cách nào khác.”
Nói xong, cô nhún vai, điệu bộ: “Hết cách, chờ chết đi!”
Người phụ trách sốt ruột đến mức xoa tay, liên tục đi vòng quanh.
Trong lòng cũng đang oán trách người gây sự cố ý nâng giá kia.
Đại Vi nhìn người phụ tránh sốt vó như con kiến bò trên chảo nóng, chớp mắt kinh ngạc nói: “Không thể nào? Ông là người phụ trách Hội Huyền Học mà còn không thể quyết định được sao?”
Đại Vi dừng một chút lại nói: “Không thể nói là món này có người muốn nên dừng đấu giá được à?”
Người phụ trách cười khổ: “Thưa cô Đại, đừng nói là tôi, cho dù hôm nay Đạo Trưởng Trong Núi tới cũng không có tư cách ấy.”
Anh ta dừng lại rồi nói tiếp: “Toàn bộ Hội Huyền Học cũng chỉ có một người có thể đưa ra yêu cầu như vậy, hoặc là…”
“Hoặc là?” Đại Vi rất sốt ruột.
Lúc bọn họ đang nói chuyện, số tiền đấu giá đã nâng đến tám trăm nghìn.