Mà các vị khách quý khác đã náo loạn, xì xào bàn tán ở phía dưới.
“Hoặc là… có huân chương kia cũng được.” Người phụ trách trầm ngâm nói, dừng lại, không khỏi bật cười, chậm rãi lắc đầu: “Không thể nào, huân chương kia sao có thể xuất hiện ở đây được chứ?”
Là anh ta có suy nghĩ kỳ lạ.
Âm thanh thông báo có tin nhắn mới vang lên, là từ điện thoại của Tô Tái Tái.
Lúc này, lực chú ý của mọi người đều đổ dồn vào người phụ trách, không chú ý đến Tô Tái Tái hơi ngây người khi đọc được nội dung trên màn hình.
Cô chậm rãi ngước mắt nhìn mọi người.
Người giấy nhỏ bé nằm trong mũ choàng dường như tâm linh tương thông với cô, lập tức ôm lấy chiếc huân chương mà mình vô cùng thích ném ra khỏi mũ.
“Là huân chương gì?” Đại Vi hỏi.
“Tôi nghĩ.”
Người phụ trách còn chưa nói gì, Tô Tái Tái đã chậm rãi mở miệng khiến mọi người lại lần nữa nhìn sang cô.
… Và cả huân chương được đính kim cương đỏ trên tay cô.
“Là cái này phải không?”
Biểu cảm Tô Tái Tái rất chi là vô tội trong vẻ mặt khiếp sợ, trợn trừng mắt của người phụ trách.
“Đây là?” Người phụ trách thật vất vả hoàn hồn xong, tay phủi phủi vào ống quần xong lại lấy khăn ra lau tay thật sạch, đặt khăn tay vào trong lòng bàn tay rồi mới cung kính nhận lấy.
Sau khi quan sát thật cẩn thận, nói với Tô Tái Tái là “thất lễ rồi ạ”, cầm lấy huân chương qua lớp khăn tay.
Đám người Ngô Lục Lục có thể thấy được vô cùng rõ ràng. Khi người phụ trách thật cẩn thận mà điều chỉnh góc độ, huân chương màu tím trên tay người đó dần dần hiện lên chữ cái.
S.
Mắt người phụ trách sáng như sao, luôn miệng nói: “Chính là nó! Chính là nó!”
Sau đó quay qua nhìn Tô Tái Tái với vẻ mặt kinh nghi bất định.
“Cô Tô… Cô… Không phải! Người có được huân chương này kiểu gì thế? Chẳng lẽ…”
“À, là quà thôi ấy mà.” Tô Tái Tái cũng không nói nhiều, nhận lấy huân chương từ tay người phụ trách, nói tiếp: “Giờ có thể bán đấu giá được không ạ?”
“Được chứ! Được chứ! Tôi đi sắp xếp ngay đây.” Người phụ trách liên tục gật đầu, thái độ so với vừa rồi lại càng cung kính hơn hẳn.
Còn không chờ đám người Ngô Lục Lục mở miệng thì Tô Tái Tái đã nhìn về phía đám người Ngô Lục Lục, cất lời trước: “Đại sư Ngô, cho tôi mượn bảng số của ông với.”
“Hả? À oke.” Ngô Lục Lục chỉ hơi sửng sốt rồi nói đưa luôn mà chẳng hỏi gì thêm.
Nhưng Đại Vi lại tò mò hỏi: “Tiểu Tái, em định làm gì thế?”
“Tất nhiên là gõ nhịp cho bằng mọi người rồi.” Tô Tái Tái chớp mắt nhìn Đại Vi.
“Hả? Thế… có cần chị giúp gì không?” Đại Vi sửng sốt đôi chút rồi ngay lập tức mở miệng hỏi.
“Thôi để lần sau đi ạ.” Tô Tái Tái cười, dừng lại chút rồi cầm lấy điện thoại lắc qua lắc lại: “Có người giúp em trước rồi.”
Hê hê, vị Đạo Trưởng Trong Núi có tiền mà.
Tất nhiên là Thịnh Ngạo Tình không biết trên tầng đã xảy ra chuyện gì.
Ngay khi cô ta nhìn thấy chữ số biến thành bảy trăm nghìn tệ thì mỉm cười thong thả ung dung mà nhẹ nhàng ấn nút biến nó thành số bảy trăm lẻ một nghìn tệ.
Tần Trác Thắng cảm thấy người bị đặt trên lò lửa là bản thân mình, mắt thấy cái thứ kia liên tục tăng giá thì càng đứng ngồi không yên.
Ông ta thấy Thịnh Ngạo Tình vẫn còn đang chơi tiếp thì ngồi không yên, vội gào lên: “Ôi” rồi nhìn về Thịnh Ngạo Tình, không nhịn được mà cất cao giọng nói: “Cô Thịnh!”
Thịnh Ngạo Tình bị gọi giật mình, ánh mắt sợ hãi nhìn về phía Tần Trác Thắng, nhưng ngay sau đó đã hoàn hồn lại, trừng mắt nhìn ông ta, bất mãn mở miệng: “Tần Trác Thắng, ông nói to thế làm cái gì?”
Cô ta quát lên như thế xong thì cứ nghĩ Tần Trác Thắng sẽ thu liễm lại như trước nhưng lại thấy ông ta vẫn cứ bừng bừng lửa giận như thế, nhìn mình chằm chằm thì lúc này ánh nhìn của Thịnh Ngạo Tình mới hơi lập lòe, có chút chột dạ.
“Cô Thịnh, cô cứ chơi như thế này thì chơi không nổi đâu.” Tần Trác Thắng nhìn chằm chằm vào Thịnh Ngạo Tình, chậm rãi mở miệng.
“Tôi… Chẳng phải tôi chỉ chơi cho vui thôi hay sao.” Thịnh Ngạo Tình chột dạ nói, ra vẻ đúng tình hợp lý mà nhìn Tần Trác Thắng.
Cô ta dừng lại chút rồi lại hơi nhếch môi mà nói: “Chẳng phải cô Tô mà bọn họ nhắc tới giỏi lắm hay sao? Nếu như cô ta giỏi như thế thật thì khí độ cũng phải có gì đó mới đúng chứ?”
Thịnh Ngạo Tình hừ cười, bưng ly hồng trà, rũ mắt thưởng thức nước trà, kiêu căng mở miệng: “Nếu chút khí độ này cũng không đủ… thì cũng không đến mức đó đâu.”
“Cô…” Tần Trác Thắng nghẹn lời, chỉ cảm thấy Thịnh Ngạo Tình cưỡng từ đoạt lí.