"Chuyện này. . . Chẳng lẽ có ai đang giúp chúng ta sao?" Ngô Lục Lục thấy tình hình này thì có chút dở khóc dở cười mà nói.
Mọi người lắc đầu, vẫn là Viên Tuế giúp mọi người giải đáp sự nghi ngờ.
"Thầy ơi, mã số đang hô giá với Thịnh Ngạo Tình... rất giống với của ông chủ Niên." Viên Tuế ở một bên nói khẽ.
Sau khi nhóm người quay lại nhìn, cô ấy mới nói tiếp câu nữa: "Vừa rồi lúc ông ấy đi lên cùng quản lý Ngải, em đã vô tình nhìn thấy."
"Thì ra là ông chủ Niên." Nghiêm Thanh giật mình: "Xem ra thứ này có ý nghĩa đặc biệt với ông ấy nhỉ."
Mọi người chậm rãi gật đầu.
"Vậy nhất định phải đấu được món đồ này rồi." Tô Tái Tái nhìn giá đã lên đến ba triệu tệ, cuối cùng ông chủ Niên cũng hết hy vọng không ra mức giá mới.
Cô nở nụ cười.
Tầng hai.
Thịnh Ngạo Tình nhìn giá thầu cuối cùng cũng không còn biến động gì nữa thì đắc ý cười khẩy một tiếng: "Còn không phải là của tôi sao?"
Cô ta nói xong thì tao nhã uống hết một chén hồng trà, chờ đợi tiếng búa gõ kết thúc.
Tần Trác Thắng ở một bên nghe thế thì cũng chỉ liếc nhìn cô ta một cái chứ không nói gì thêm.
Bây giờ ông ta chỉ muốn đợi thứ mình muốn mua mà thôi.
Đúng lúc này…
Giá cả thay đổi.
Ba triệu không trăm... lẻ một tệ?!
Thịnh Ngạo Tình mở to mắt, đồng thời cũng bật người đứng dậy và quăng mạnh chén hồng trà trong tay xuống đất.
Là ai đang tranh giành với cô ta?!
Tần Trác Thắng đã nhận ra người đột nhiên tham gia đấu giá là ai trước Thịnh Ngạo Tình, ông ta không khỏi khép hờ mắt rồi lại mở ra lần nữa, nhìn về phía Thịnh Ngạo Tình lên tiếng nhắc nhở: "Là nhóm Tô Tái Tái."
"Tô Tái Tái..." Thịnh Ngạo Tình nghiến răng nghiến lợi.
Sau khi ngồi xuống lại, cô ta vỗ nhẹ lên tay vịn, oán hận: "Cô ta đang thách thức tôi à?!"
Cô ta ngừng một chút rồi lại quay đầu nhìn về phía Tần Trác Thắng hỏi thêm: "Tần Trác Thắng, nhà cô ta có tiền không?"
Tần Trác Thắng suy nghĩ rồi mở miệng: "Thật ra cô ta là tiểu thư của nhà họ Bạch ở thành phố C, nhưng mà ... Từ nhỏ đã bị bế nhầm, vừa mới được nhận lại mấy tháng thì nhà họ Bạch đã phá sản rồi."
"Nhà họ Bạch ở thành phố C?" Thịnh Ngạo Tình lặp lại lời nói rồi cười khẩy: "Tôi chưa từng nghe đến nhà họ, quả nhiên là xuất thân từ gia đình nghèo nàn, thích so bì như thế."
Tần Trác Thắng liếc mắt nhìn Thịnh Ngạo Tình, không nói gì.
Thịnh Ngạo Tình cũng không để ý đến vẻ mặt của Tần Trác Thắng, phất tay một cách thờ ơ rồi nói: "Phá sản thì phá sản đi, người sa cơ thất thế đều cùng một kiểu."
Cô ta ngừng lại một chút rồi cười nhạt: "Trái lại tôi còn muốn xem thử cô ta còn có thể gắng gượng được tới lúc nào."
Tần Trác Thắng nghe Thịnh Ngạo Tình nói thế thì quay đầu nhìn cô ta, lúc đang định nói gì đó thì Thịnh Ngạo Tình đã hô giá một lần nữa.
Trên màn hình, giá mới đã lên đến bốn triệu!
Nhưng Tô Tái Tái lại tăng thêm một tệ gần như ngay lập tức.
Sau mấy lượt qua lại, mức giá đang dừng ở chín triệu lẻ một tệ.
Trong lòng Thịnh Ngạo Tình vừa thấp thỏm vừa buồn bực, tay nắm chặt lại, móng tay cắm vào lòng bàn tay.
Giá mười triệu dù thế nào cũng không hạ xuống được.
Lỡ như Tô Tái Tái cố ý nâng giá đến mười triệu, khiến cho cô ta thắng thầu với cái giá này thì dù cho cô ta có đưa về bảo là quà tặng dành cho bà nội cũng không tránh được việc bị ba mình quở trách.
Nói không chừng... Lại sẽ tống cổ cô ta ra nước ngoài.
Thịnh Ngạo Tình vất vả lắm mới có thể quay về, thế nên càng không muốn phải đi tiếp!
Nhưng nếu cứ như vậy nhận thua thì cô ta sẽ không cam lòng, đến lúc đó sẽ trở thành trò cười của các tiểu thư danh viện khác.
Bản thân cô ta tiến thoái lưỡng nan như bây giờ, tất cả đều do Tô Tái Tái này hại!
Thịnh Ngạo Tình tức giận vô cùng, quay đầu nhìn về phía Tần Trác Thắng hỏi: "Tần Trác Thắng, ông nói nhà cô ta đã phá sản rồi phải không?"
"Đúng vậy, nhưng..."
"Được tôi biết rồi." Thịnh Ngạo Tình không đợi Tần Trác Thắng nói hết câu đã lập tức đưa tay ngăn cản ông ta nói tiếp, nhìn chằm chằm mức giá kia rồi cười gằn một tiếng, không cam tâm mở miệng: "Tôi thật muốn xem thử một lát nữa cô ta có thể bỏ ra số tiền kia hay không."
"Chắc hẳn chỉ vì khí phách nhất thời mới hô giá bậy bạ."
Thịnh Ngạo Tình ngắt nghỉ một chút, hừ lạnh một tiếng, trên mặt đầy vẻ kiêu căng: "Vốn dĩ tôi định mua miếng thẻ ngọc này rồi rời đi nhưng bây giờ tôi phải chờ đến khi Hội đấu giá kết thúc, chứng kiến trò mèo của Tô Tái Tái!"