Nhắm thời gian xuống chào cô Tô một chút.
Nhưng mắt nhìn một hồi lại thấy biểu cảm trên mặt Thịnh Ngạo Tình có hơi sai sai ấy.
Bọn họ tạm thời dằn lòng lại chuẩn bị xem tình hình trước mặt đang xảy ra chuyện gì.
Nhưng trong đại sảnh này Thịnh Ngạo Tình thật sự tỏ vẻ không thèm coi ai ra gì. Tuy mọi người không ho he gì nhưng thực tế, trong lòng bọn họ nghiêng nhiều về phía đám người Tô Tái Tái hơn.
Ít nhất thì cô Tô không phải người vô duyên vô cớ gây chuyện thị phi.
“Không dám nhận.” Tô Tái Tái gật đầu nhẹ nhìn về phía Thịnh Ngạo Tình sau đó mở miệng: “Tôi không được ba đầu sáu tay lưỡi dài như cô Thịnh đây.”
Tô Tái Tái vừa mới dứt lời thì Đại Vi vội quay mặt đi trốn sau lưng Tô Tái Tái cười trộm với Khúc Nhiên và Viên Tuế. Đến cả dưới đại sảnh cũng vang lên tiếng cười.
Thịnh Ngạo Tình tức không nhịn được, trừng mắt nhìn Tô Tái Tái: “Cô!”
Nhưng cô ta còn chưa kịp nói gì thì đã bị ánh mắt sắc lạnh của Tô Tái Tái nhìn cho cứng mồm luôn.
Cảm giác như mũi kiếm dừng trước mặt làm cho người ta sợ hãi tới mức không dám thở mạnh.
Có lẽ muốn mượn cớ tránh đi tầm mắt của Tô Tái Tái, hoặc cũng có thể vì tức giận vì bị cười ở ngay dưới tầng, tóm lại, Thịnh Ngạo Tình hoàn hồn xong thì ngây lập tức quay đầu trừng mắt nhìn xuống dưới, vẻ mặt kiểu: “Tôi xem kẻ nào dám cười chê tôi!”
Đáng tiếc cô ta nhìn ai ai cũng thấy họ đang nở nụ cười, ra vẻ chẳng thèm sợ cô ta chút nào cả.
Từ khi nhà họ Mễ nằm trong top 4 của thủ đô ngã xuống thì nhà họ Thịnh bắt đầu sôi sục, nghe nói muốn kết thân với nhà họ Trác nên mới gọi cô tiểu thư này về.
Nhưng chuyện này vẫn chưa đâu vào đâu mà Thịnh Ngạo Tình đã ra vẻ ta đây trước rồi. Cô ta tưởng rằng mình thực sự đã là bốn gia tộc lớn rồi sao?
Hừ, hầu hết những người đang ở đây đều có thế lực ngang tài ngang sức với nhà họ Thịnh, bây giờ cô ta làm ra dáng vẻ trịch thượng khinh thường mọi người này, có phải quá sớm rồi không?
Mọi người ở dưới lầu không nói gì, mà chỉ lặng lẽ nhìn Thịnh Ngạo Tình với chút mỉa mai.
Điều này càng khiến Thịnh Ngạo Tình thấy xấu hổ hơn, cô ta quay đầu lại định bảo Tần Trác Thắng giúp mình, nhưng mãi đến giờ cô ta mới giật mình phát hiện rằng Tần Trác Thắng không hề bước theo mình.
… Tần Trác Thắng này, để xem lát hồi đi về, cô ta có bảo ông ta phắn đi ngay không!
Thịnh Ngạo Tình thầm mắng trong lòng, cô ta không thể ra oai được buộc phải dời mắt đi, lại nhìn về phía đám người Tô Tái Tái, hừ lạnh một tiếng rồi lại nói lớn như thể cố tình nói cho mọi người nghe vậy.
“Cô Tô, vừa nãy tôi và cô đã cùng đấu giá thẻ ngọc đúng chứ? Sau khi cô ra giá xong, thậm chí không đếm ngược mà Hội Huyền Học đã quyết định ngay. Chuyện này… lẽ nào cô không nên cho tôi một lời giải thích sao?”
Thịnh Ngạo Tình nhìn Tô Tái Tái với ánh mắt đầy khiêu khích.
Cô ta lộ vẻ không phục, trong lời nói của cô ta, dù là nghĩa bóng hay nghĩa đen thì cũng đang ám chỉ rằng Tô Tái Tái và Hội Huyền Học có giao dịch ngầm gì đó, nên cô ta đang cố tình gây chuyện.
Sau khi nghe những gì Thịnh Ngạo Tình nói, lúc này mọi người mới chợt hiểu ra những cuộc đấu giá vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì.
Nói thẳng ra là Thịnh Ngạo Tình thách thức cô Tô trước, cuối cùng cô Tô đã hưởng ứng lại sự thách thức của cô ta, nhưng bản thân cô ta lại không chịu thua, cho nên bây giờ lại chạy tới chặn người ta để tranh cãi vô lý à?
Hôm nay đúng là đã học hỏi được cách dạy dỗ của nhà họ Thịnh rồi.
Mọi người nhìn Thịnh Ngạo Tình với vẻ càng khinh thường hơn.
“?” Tô Tái Tái khó hiểu nhìn Thịnh Ngạo Tình, nói: “Đúng là tôi đã đấu giá đấy, nhưng cô thắc mắc về chuyện này, không đi tìm Huyền Học Hội phụ trách cuộc đấu giá mà lại đến tìm tôi làm gì?”
Câu hỏi này ngay lập tức khiến Thịnh Ngạo Tình cứng họng.
Trước khi cô ta kịp lên tiếng thì Tô Tái Tái chợt hiểu ra, gật đầu rồi cười nói: “Cô Thịnh, chẳng phải cô nói mình không thua được ngay từ ban đầu là được rồi sao?”
“Cái, cái gì mà không thua được?!” Thịnh Ngạo Tình tức giận đến mức trợn mắt nhìn Tô Tái Tái, thẳng cổ gào lên: “Vớ vẩn, Thịnh Ngạo Tình tôi đây lại không chịu thua sao?!”
“Thế bây giờ cô chạy đến trước mặt tôi làm gì?” Tô Tái Tái nhìn cô ta nói: “Đây là cố tình đến nói cho tôi biết cô chấp nhận mình thua sao? Nhưng cô đâu cần phải tốn công vô ích để làm vậy.”
“Cô!” Thịnh Ngạo Tình tức giận, nhưng lại không thể đáp lại được.