Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 716

Unknown Chương 716

Tô Tái Tái không hề cho cô ta cơ hội lên tiếng, dừng một chút rồi cô lại ung dung nói: “Hoặc là… bây giờ cô Thịnh chặn đường của tôi là vì cô đã hối hận và vẫn muốn mua nó? Chuyện đó thì không thành vấn đề mà.”

Cô nhìn Thịnh Ngạo Tình, từ từ nở ra nụ cười: “Tôi không ngại đấu giá thêm lần nữa đâu.”

Dứt lời, Tô Tái Tái còn nhún vai, làm ra vẻ “tôi rất rộng lượng nên không chấp nhặt với cô”.

Thịnh Ngạo Tình tức giận, nhưng lại cứng họng đến mức không dám nói tiếp.

Sau khi nín nhịn hồi lâu, cô ta lại cười khẩy, gật đầu liên tục và luôn miệng nói “được”: “Hay lắm, cô Tô mồm miệng lanh lợi, tôi không nói lại cô. Nhưng mà…”

Thịnh Ngạo Tình kéo dài giọng, nhìn Tô Tái Tái với ánh mắt đầy ác ý và nói tiếp: “Tôi nghe nói chẳng phải ba mẹ ruột của cô Tô đã phá sản rồi sao? Tại sao bây giờ cô lại có tiền để mua những thứ này vậy? Chẳng lẽ…”

Cô ta đưa tay che miệng, cố tình làm ra vẻ rất ngạc nhiên, sau khi nhìn qua nhìn lại đám người Ngô Lục Lục, Chu Phổ và Nghiêm Thanh thì cô ta lại kinh ngạc nhìn Tô Tái Tái: “Cô Tô, như thế thì thật trái với đạo đức!”

Nhưng vào giây tiếp theo, cô ta lại “ồ” một tiếng, gật đầu nói thêm: “Mà cũng đúng, một người có thể gài bẫy ba mẹ ruột của mình, khiến họ phá sản thì còn có đạo đức gì để nói chứ?”

Thịnh Ngạo Tình nhìn Tô Tái Tái, cười khiêu khích: “Cô nói đúng chứ, cô Tô?”

Cô ta lời còn chưa dứt thì ánh mắt giận dữ với lời mắng mỏ của mọi người đã không ngừng vang lên.

“Thịnh Ngạo Tình này đúng là quá đáng mà!”

“Ăn nói kiểu gì vậy!”

Nghiêm Thanh vô cùng tức giận, hất tay Chu Phổ đang ngầm kéo lấy mình ra, định xuống lầu, ông ấy còn chưa kịp di chuyển thì đã bị tóm lại.

Ông ấy vừa quay lại nhìn rõ là ai thì lập tức sửng sốt: “Tiểu Liễu?”

Ôn Liễu lắc đầu với chồng mình rồi lại nhìn về phía Tô Tái Tái.

Nghiêm Thanh nhìn về phía Tô Tái Tái, thấy cô mặt không biến sắc, vỗ nhẹ vào Đại Vi trước, bảo cô ấy buông mình ra, sau đó mới chậm rãi bước xuống cầu thang đi về phía Thịnh Ngạo Tình.

Cô vừa đi vừa cười tủm tỉm gật đầu: “Xem ra tôi nhìn người cũng khá giỏi đấy chứ, cô Thịnh đúng là một bà tám nhiều chuyện.”

“Cô nói gì!” Thịnh Ngạo Tình trừng mắt, nhìn Tô Tái Tái bước xuống cầu thang đi về phía mình, cô ta bỗng dưng thấy hơi lo sợ.

Nhưng khi nhìn thấy xung quanh có nhiều người theo dõi như vậy thì cô ta lại thấy tự tin hơn.

—— Cô ta không tin Tô Tái Tái dám ra tay với mình trước bàn dân thiên hạ.

“Tôi nói cô còn nhỏ tuổi mà đã là bà tám.” Tô Tái Tái cười tủm tỉm bước xuống cầu thang, dừng một chút rồi nói thêm: “Hơn nữa, còn trẻ mà đã lãng tai, không nghe rõ được những gì tôi nói, hay là…”

“Thực ra cô là một kẻ không có tự trọng, cố tình muốn nghe thêm vài lần nữa?”

“Cô… !” Thịnh Ngạo Tình trợn to mắt, khi cô ta định nói gì đó thì Tô Tái Tái đã đi tới trước mặt cô ta, chỉ cách cô ta một bước thang.

Trước khi cô ta kịp lên tiếng lần nữa thì Tô Tái Tái đã giơ tay lên, tát cô ta một cái thật mạnh.

—— Đương nhiên là cô dám ra tay rồi!

“Chát!” một tiếng, tát đến mặt của Thịnh Ngạo Tình nghiêng sang một bên.

Trong lúc mọi người đều trợn tròn mắt thì đám người Ôn Liễu chỉ mỉm cười quan sát.

Nhất là Đại Vi, kích động nắm chặt hai nắm đấm, chỉ thiếu điều hét lớn “Đánh, đánh, đánh đi! Đánh cho chừa!”.

“... Cô! Cô dám đánh tôi ư?!” Thịnh Ngạo Tình sửng sốt hồi lâu, từ từ đưa tay lên che bên mặt thấy tê của mình, lúc này mới dần định thần lại rồi quay sang trừng mắt nhìn Tô Tái Tái.

Dưới cơn tức giận của cô ta, Tô Tái Tái chớp mắt, trông khá vô tội.

“Tại sao tôi lại không dám?” Tô Tái Tái hỏi ngược lại, dừng một chút, cô lại hòa nhã chỉ vào tay của cô ta, nói: “Nào, lấy tay ra, tôi còn chưa tát xong mà.”

Làm sao Thịnh Ngạo Tình lại có thể để cô tát thêm lần nữa chứ.

Khi cô ta đang định che mặt lui ra, một giọt ngọc đen xẹt qua, nhanh đến mức đã lách ở sau lưng Thịnh Ngạo Tình trước khi có người phát hiện.

“... Ơ?” Người khác không phát hiện, nhưng không có nghĩa Tô Tái Tái không phát hiện.

Ngay cả người giấy nhỏ cũng thò đầu ra “phù!” một tiếng. Nó nằm bên viền mũ áo hoodie như một bé cưng đáng yêu với đôi mắt to tròn sáng ngời.

Còn Thịnh Ngạo Tình thì từ từ mở to mắt đến mức tròng mắt muốn rớt ra ngoài vậy. Hình như cô ta muốn hét lên, nhưng cổ họng chỉ có thể phát ra tiếng “Khục! Khục!”.

Cô ta hốt hoảng phát hiện ra bây giờ mình không chỉ không thể phát ra tiếng, mà đến cả người cũng không thể cử động được.


Bình Luận (0)
Comment