Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 717

Unknown Chương 717

Hơn nữa… Bàn tay đang che mặt lại không nghe lời của cô ta, bàn tay thực sự đang từ từ di chuyển ra khỏi mặt.

Đây chỉ là chuyện xảy ra trong tíc tắc.

Trong mắt của người khác, có vẻ như vừa nãy Tô Tái Tái bảo Thịnh Ngạo Tình lấy tay ra thì cô ta quả thực đã ngoan ngoãn làm theo.

Họ hầu như không phát hiện ra điều gì bất thường cả.

“Ừ. Ngoan.” Tô Tái Tái nở nụ cười rạng rỡ, hai mắt sáng ngời giơ tay lên và tát thêm một cái thật mạnh.

Tiếng “chát!” không chỉ tát đến Thịnh Ngạo Tình lại nghiêng mặt đi, mà cũng khiến cho người khác không khỏi lộ ra vẻ đau đớn khi nghe thấy.

“Thêm cái nữa.” Tô Tái Tái cười tủm tỉm nói với Thịnh Ngạo Tình.

Thế là Thịnh Ngạo Tình lập tức “ngoan ngoãn” quay mặt lại để cô tát tiếp.

“Thêm cái nữa.”

“Chát!”

Những người khác nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.

Thịnh Ngạo Tình này… bản chất của cô ta không phải đúng là kẻ đê tiện đấy chứ?

Tô Tái Tái vẫy tay, liếc nhìn lòng bàn tay có chút ửng đỏ rồi mới hài lòng gật đầu nói: “Được rồi, tôi thấy hài lòng rồi đó.”

Cô vừa dứt lời thì giọt ngọc đen lập tức rời khỏi lưng của Thịnh Ngạo Tình, từ từ rơi xuống và biến mất giữa không trung không thấy đâu, chỉ để lại vết mực rất nhạt.

Sau khi xóa bỏ sự trói buộc, hai bên vai của Thịnh Ngạo Tình lập tức được thả lỏng, cô ta vội vàng lùi về phía sau vài bước đến khi cách Tô Tái Tái một khoảng xa thì cô ta mới chỉ tay vào cô, mặc kệ cơn đau đớn trên mặt mà kinh hãi hét lên: “Cô… cô dám đánh tôi! Cô lại dám đánh tôi sao?! Tô Tái Tái! Tôi nói cho cô biết! Cô chọc lầm người rồi!”

Nhà họ Thịnh không phải người dễ trêu chọc như vậy đâu!

“Hả?” Tô Tái Tái hơi nghiêng đầu, sau đó lẽ thẳng khí hùng nói: “Tôi chỉ đùa thôi mà. Tôi thấy dáng vẻ vênh váo hống hách này của cô, tôi tin rằng nhà họ Thịnh chắc chắn là rất dữ dội đúng chứ? Vì đã lợi hại như vậy thì chắc chắn cũng rất độ lượng mà.”

“Cô…” Thịnh Ngạo Tình lộ ra vẻ kinh ngạc bởi lời nói này của Tô Tái Tái.

Tại sao… nghe quen quá vậy?

Tô Tái Tái vẫn cười khúc khích nói tiếp: “Nếu đến chút độ lượng cũng không có… thì cũng chỉ là thứ tầm thường mà thôi.”

“? ? !” Đây là những lời mà vừa nãy cô ta đã nói với Tần Trác Thắng trong phòng riêng!

Tại sao Tô Tái Tái lại biết được chuyện này?!

Thịnh Ngạo Tình sợ hãi, rồi nghĩ đến vừa nãy chẳng hiểu sao mình lại không thể nhúc nhích được, thế là cô ta khẽ run lên, vừa sợ hãi vừa tức giận nhìn Tô Tái Tái, giọng nói không ngừng run rẩy.

“Cô… tại sao cô biết những lời này?! Cô… vừa nãy cô đã làm gì?! Tại sao tôi đột nhiên không thể nhúc nhích được?!”

Thịnh Ngạo Tình vốn coi thường và không hề tôn trọng Huyền học, mà lúc này lại cảm thấy sợ hãi.

Nỗi sợ hãi cứ lớn dần trong lòng.

“Tôi ư? Tôi chả làm gì cả.” Tô Tái Tái nghiêng đầu.

Dừng một chút, cô lại cười khúc khích, nụ cười gian xảo pha thêm chút tự tin không sợ gì: “Tuy tôi không làm gì nhưng không đồng nghĩa người khác sẽ không làm gì cô đâu.”

—— “Đúng không? Sư đệ?”

Tô Tái Tái vừa nói, vừa quay lại nhìn về phía cầu thang sau lưng.

Điều này khiến đám người Ngô Lục Lục đều đồng loạt quay đầu nhìn ra phía sau.

Không biết kể từ khi nào mà ở chỗ cao nhất trên cầu thang lầu ba, hộ vệ của Hội Huyền Học đã đứng tách ra hai bên.

Quản lý Ngải cung kính khoanh tay, còn Tiền Tam thì đứng ở phía bên kia.

Sau khi bắt gặp ánh mắt của đám người Ngô Lục Lục thì ông ấy đã lặng lẽ chào họ.

Nhưng vì tình hình không đúng nên tạm thời không dám lỗ mãng.

Khi nhìn thấy dáng vẻ kính cẩn này của Tiền Tam, đám người Ngô Lục Lục sững sờ, sau đó mới từ từ chuyển sự chú ý qua Tống Khanh.

Họ rất kinh ngạc và không chắc chắn lắm.

Sư… đệ ư?!

Tống Khanh chậm rãi bước xuống cầu thang, đi tới trước mặt Tô Tái Tái rồi đưa món đồ nướng mà anh luôn xách trên tay cho cô: “Đồ nướng.”

“Hi hi hi…” Tô Tái Tái vui vẻ nhận lấy. Cô cười rạng rỡ đến mức trông thật giống như một cô bé vậy.

Sau khi nhìn cô thêm một giây thì Tống Khanh mới dời mắt nhìn sang Thịnh Ngạo Tình, nụ cười trong đôi mắt đen tuyền như sương mù bị gió đêm thổi tan, chỉ còn lại nỗi thanh tịnh và lạnh lẽo.

“Ngải Sinh, sau này đừng để nhà họ Thịnh vào đây nữa.”

“Vâng.” Quản lý Ngải khẽ cúi người, trông vô cùng cung kính.

Ông ấy ngay lập tức nhìn những hộ vệ của Hội Huyền Học.

Hộ vệ bước tới, đưa tay về phía Thịnh Ngạo Tình rồi lạnh lùng nói: “Cô Thịnh, xin mời.”

Thấy vậy, Thịnh Ngạo Tình nhìn xung quanh, cuối cùng trừng mắt nhìn Tống Khanh.


Bình Luận (0)
Comment