Ngô Lục Lục nghe được câu trả lời của Tô Tái Tái xong nhịn không được lại ngây ngốc thêm một lúc.
Đang nói tới đó, Tống Khanh đã nói chuyện xong với các trưởng lão và quay về, khiến đám Tô Tái Tái cùng nhau nhìn qua chỗ anh.
“Sư đệ, tới đây, tôi giới thiệu cậu với mọi người.” Tô Tái Tái cười tủm tỉm vẫy tay với Tống Khanh, sau khi giới thiệu từng người một xong, cô tiếc nuối nói: “Tiếc là bé ngỗng không có ở đây, nếu cậu thấy nó thì nhất định sẽ thích lắm.”
Tống Khanh gật đầu, “Ừ” một tiếng rồi nhìn thoáng qua Ngô Lục Lục và Viên Tuế.
Trên người hai người này, hình như có pháp mạch môn phái của bọn họ.
Đương nhiên Tô Tái Tái hiểu ý Tống Khanh, cô cười nói: “Trước kia tôi có cho đại sư Ngô một quyển sách, để ông ấy tự học và dạy cho Viên Tuế.”
Tống Khanh nghe xong thì gật đầu, nhìn Ngô Lục Lục, nói: “Nếu có thời gian, ông có chỗ nào không hiểu thì có thể hỏi tôi.”
Ngô Lục Lục rất kích động, gật đầu lia lịa, lớn tiếng nói: “Rõ!”
Tô Tái Tái đang chuẩn bị nói “Vậy mọi người kết bạn wechat với nhau đi” thì Tống Khanh đã quay qua nhìn cô, nói: “Chuyện khác sau này nói tiếp, xử lý chuyện của chị trước đã.”
Anh im lặng nhìn tay Tô Tái Tái rồi nói: “Tôi cầm đất sự sống tới rồi.”
À, chuyện này…
Tô Tái Tái ngẩn ngơ, sờ sờ mũi một cái, rồi cười ngại ngùng với Tống Khanh.
Vẻ mặt Tống Khanh cũng không có vẻ gì là tức giận, chỉ nhìn đám người Ngô Lục Lục một cái, gật đầu, nói anh muốn dẫn Tô Tái Tái đi trước, sau đó liền dẫn cô rời đi.
Tô Tái Tái vội vàng nói với Ngô Lục Lục: “Có gì thì điện thoại sau”, nhanh chóng đuổi theo Tống Khanh.
Tiền Tam cũng cười, chào tạm biệt mọi người rồi cấp tốc đuổi theo.
Vốn dĩ Tiền Tam tính mời Tống Khanh vào ở nhà mình ở thủ đô, nhưng anh nói không cần, chỉ để lại một địa chỉ sau đó mắt chăm chú nhìn tay Tô Tái Tái.
Cái hộp làm bằng gỗ đàn hương vừa mở ra đã có mùi hương thoang thoảng thấp thoáng lan tỏa trong xe, tuy rằng Tiền Tam cũng tò mò đất sự sống trong truyền thuyết có hình thù thế nào, nhưng ông ấy thành thật im lặng, tạm thời để lại không gian cho Tô Tái Tái và Tống Khanh.
Đất sự sống ở trong hộp trông giống như gelatin, lại còn có màu hồng phấn.
Sau khi Tống Khanh gỡ lớp vải bọc vết thương trên tay Tô Tái Tái xuống thì lấy một ít xoa lên vết thương của cô.
Trong chớp mắt khi đất sự sống được bôi lên làn da thì nhanh chóng bị hấp thu hết. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy miệng vết thương trên tay Tô Tái Tái có một lớp màng thật mỏng.
“Chậc, thế này thoải mái hơn nhiều.” Sau khi Tô Tái Tái thử hoạt động tay thì cười nhìn Tống Khanh rồi nói: “Hai ngày nay lúc làm việc cứ luôn cảm thấy vướng víu tay chân.”
Tống Khanh lắng nghe, tay đang đóng hộp gỗ khựng lại, rồi lại quay qua nhìn cô, hỏi: “Chị muốn làm gì nữa?”
“Ầy!”
Tô Tái Tái vẫn luôn bắt chẹt người khác, đã lâu lắm rồi mới bị Tống Khanh làm cho câm nín.
Cô chớp mắt mấy cái, rồi thẳng thắn hùng hồn nói “Đánh người cũng là làm việc mà!”
Tiền Tam nghe tới đây rốt cuộc nhịn không được lén lút nhìn qua kính chiếu hậu trong xe, không ngờ lại đúng lúc thấy sư tôn của mình gật đầu, lại còn “Ừ” một tiếng.
… Không phải chứ, sư tôn nghiêm túc đó hả!
Sư tôn thật sự dễ dàng tin tưởng tiểu sư thúc tới thế sao?
Hay là nói… Chỉ cần là do tiểu sư thúc nói thì cái gì sư tôn cũng đồng ý hết à?
Chắc là ánh mắt khiếp sợ của Tiền Tam quá “mãnh liệt”, Tống Khanh hơi nhướng mắt lên, thông qua kính chiếu hậu trên xe mà nhìn Tiền Tam.
Rõ ràng đó chỉ là đôi mắt đen láy, bình tĩnh, không có chút cảm xúc nào, nhưng lại khiến Tiền Tam cảm thấy có một áp lực vô hình.
Ông ấy xấu hổ cười một cái, không dám nhìn lén nữa, mắt nhìn mũi, thành thật ngồi yên tại chỗ.
Lúc này, Tô Tái Tái đã bắt đầu chia sẻ với Tống Khanh những chuyện thú vị, hoặc đủ các kiểu chơi vui mà cô đã gặp được dạo gần đây.
Người giấy nhỏ cũng đã leo ra khỏi mũ từ lâu, ngồi trên đầu vai Tống Khanh, hai tay chống qua hai bên, vừa đong đưa chân trước chân sau vừa gật đầu phụ họa.
Người cùng một phái vui vẻ hòa thuận.
Tiền Tam ngồi ở chỗ ghế lái phụ nghe chung, khóe miệng không nhịn được hơi cong lên.
Tới tận bây giờ, ông ấy mới nhận ra, Tô Tái Tái ngoại trừ thân phận tiểu sư thúc ở bên ngoài thì còn có những yêu thích của một cô gái trẻ.
Tầm khoảng mười phút, bọn họ đã tới chỗ ở của Tống Khanh ở thủ đô.
Sau khi Tiền Tam đưa bọn họ tới nơi thì nhanh chóng rời đi.