Tối nay khi Tống Khanh xuất hiện ở Hội Huyền Học, nhìn thì có vẻ sóng êm gió lặng, nhưng chắc chắn dưới đáy đã sớm có nước ngầm dâng trào.
Ông ấy phải nhanh nói nhà họ Tiền liên lạc với nhà họ Trác, Bách, Thẩm, theo dõi sát sao nhà họ Phụng mới được.
Trước đó, ở hội đánh giá đan dược, tiểu sư thúc xem như chẳng nể mặt mũi của Phụng Hồng Bác của nhà họ Phụng, bây giờ hội trưởng Hội Huyền Học đã lộ thân phận ra ngoài sáng, rất khó để biết Phụng Hồng Bác có phản công khi bị vây khốn hay không.
Tốt nhất là Phụng Hồng Bác không làm gì, nếu không thì… Khà khà…
Tiền Tam cười lạnh, lên xe rời đi
Còn về chuyện ở Đại học Đế Đô, ông ấy tin rằng Lục Bộ đã giải quyết xong rồi nhỉ?
Ở một bên khác của Đại học Đế Đô.
“Đây là… Hoàng Trầm Giai?” A Lai nhịn không được bịt mũi lại, không chắc chắn nhìn đồ vật trên bãi cỏ. Sau khi cẩn thận phân biệt một lúc, anh ấy quay qua nhìn Ngô Hạo.
Kỳ thật, xác của Hoàng Trầm Giai không quá thối, thế nên lý do che miệng mũi không phải là vì không chịu nổi cái mùi tanh tưởi tỏa ra từ xác chết, mà do cái thứ trên đất quá kỳ lạ, nhìn thôi đã cảm thấy nổi cả da gà, khiến họ phải che kín mũi miệng.
Thi thể nằm trên đất của Hoàng Trầm Giai đã lạnh từ lâu, nửa thân trên ở ngay trước mặt, nhưng nửa thân dưới lại cách chỗ này tận năm mét.
Nếu xem xét các dấu vết còn sót lại trên nền đất thì sau khi bị chém thành hai nửa, Hoàng Trầm Giai vẫn còn sống, cô ta đã dùng cả hai tay, cố gắng bò về phía hồ Nhân Hồng, nhưng còn chưa chạm được vào nước thì đã tử vong do mất máu quá nhiều.
… Nếu thứ đó có thể gọi là “máu”.
A Lai che kín miệng mũi, vừa nghĩ vừa nhìn những thứ nằm rải rác trên đường đi với ánh mắt kinh tởm.
Mặt Hoàng Trầm Giai teo tóp như đầu lâu, trên đầu chỉ có vài sợi tóc lưa thưa, còn lại đã rụng hết cả.
Mặc dù cô ta đã gầy yếu tới độ hai má hóp lại, nhưng đó không phải nguyên nhân khiến A Lai cảm thấy cô ta không phải Hoàng Trầm Giai, mà là do nửa thân dưới của cô ta không có chân, thay vào đó là một cái đuôi.
Phủ bên ngoài cái đuôi là các nếp gấp hình vòng cung, A Lai đoán chúng có thể co duỗi, tạo lực đẩy giúp Hoàng Trầm Giai di chuyển.
Nói một cách dễ hiểu hơn thì có lẽ… trông giống như đuôi con giòi được phóng đại vô số lần vậy.
Không chỉ thế, máu chảy ra từ chỗ bị chém ngang chỉ có một phần nhỏ mang màu đỏ, còn phần rơi xuống bụi cỏ toàn là chất dịch trong suốt, có mùi như thịt ôi thiu nhiều ngày vậy.
“Đội trưởng, sao cô ta lại thành ra thế này chứ?” A Lai nghĩ ngợi hồi lâu vẫn không tìm ra được lý do.
Ngay lúc Ngô Hạo tính mở miệng nói gì đó, mặt mày anh ấy chợt biến sắc, giơ tay làm ký hiệu “cảnh giác” với A Lai, sau đó nhanh chóng rút gậy baton ra.
… Rắn sọc đen đã cảm nhận được gì đó nên cảnh báo lại cho anh ấy.
Thấy vậy, A Lai vội thả bàn tay đang che miệng xuống, huýt sáo báo hiệu cho đồng bạn hãy cẩn thận, rồi đưa mắt nhìn theo hướng Ngô Hạo chỉ, thần kinh căng chặt như dây đàn.
Anh ấy cong lưng, sẵn sàng yểm trợ cho Ngô Hạo bất cứ lúc nào.
Rắn sọc đen trốn dưới ống tay áo của Ngô Hạo cũng lặng lẽ trườn ra ngoài, con ngươi dọc dán chặt vào cái miệng há rộng của Hoàng Trầm Giai.
Lúc này, A Lai tính mở miệng hỏi thăm tình hình, bỗng…
Vùng da phía sau tai Hoàng Trầm Giai từ từ phình lên, còn phát ra âm thanh phập phồng, nhớp nháp, hệt như có thứ gì đó đang cố gắng chui ra khỏi người Hoàng Trầm Giai vậy.
Âm thanh khi da thịt từ từ bị xé mở thật sự quá khủng bố, khiến người khác nghe mà lạnh cả sống lưng.
A Lai khẽ nuốt một ngụm nước bọt, bàn tay nắm chặt gậy baton thoáng nhúc nhích, tính dùng cách này để che lấp cảm giác ớn lạnh mà âm thanh đó mang lại.
Đúng lúc này, một tiếng “bụp” vang lên, phía sau tai Hoàng Trầm Giai thình lình xuất hiện một lỗ hổng to cỡ trái bóng bàn, kế tiếp, một con sâu bóng loáng, không vảy chầm chậm bò từ trong lỗ ra ngoài.
“Đó là cái gì vậy?” A Lai rợn hết cả người, không kiềm được chà xát liên tục hai cánh tay đang run bần bật của mình.
Bỗng, một tiếng hét đầy hoảng loạn vọng tới từ phía xa.
Ngô Hạo và A Lai vội ứng tiếng, quay đầu nhìn, sau đó phát hiện đội viên được giao nhiệm vụ trông chừng khúc đuôi của Hoàng Trầm Giai đang sợ hãi lui bước về phía sau.
Và khúc đuôi vốn đã nằm im bất động cũng xuất hiện rất nhiều sinh vật trông giống như sâu, đang lúc nhúc tìm cách bò ra bên ngoài.