Rắn sọc đen lập tức “Xì” một tiếng với Ngô Hạo, Ngô Hạo tức khắc hoàn hồn, vội hét lớn về phía mọi người: “Mau dùng bùa lửa đi!”
Nghe vậy, các đội viên tức tốc lôi bùa lửa ra, ném về phía đống sâu kia.
Bên phía Ngô Hạo cũng tương tự, có điều anh ấy vừa thò tay lấy bùa lửa, con sâu bò ra từ lỗ hổng sau tai Hoàng Trầm Giai chợt hé miệng, kêu lên một tiếng như đang đe dọa Ngô Hạo.
Thoạt nhìn con sâu này lớn hơn đám sâu bò ra từ khúc đuôi rất nhiều, xem ra đã trưởng thành, phần miệng có dạng giác hút, lúc há rộng, có thể nhìn thấy rất rõ trong miệng nó mọc đầu gai nhọn hoắt.
May là Ngô Hạo nhanh hơn, ném thẳng lá bùa lửa vào cái miệng đang há rộng kia.
“Ầm” một tiếng, ngọn lửa lập tức bùng lên từ bên trong, con sâu đau đớn thét dài, ra sức co duỗi cơ thể muốn bò vào trong nước.
Thấy vậy, Ngô Hạo vội vàng hét lớn cảnh báo các đội viên: “Đừng để cái thứ này chạm vào nước.”
Các đội viên Lục Bộ anh dũng chiến đấu một trận, sau khi diệt xong đám sâu, vì sợ trong người Hoàng Trầm Giai vẫn còn những con khác đang ẩn núp, bèn quyết định thiêu hủy xác cô ta ngay tại đây.
“Đội trường, rốt cuộc thứ đó là cái quái gì vậy?” A Lai đứng bên cạnh Ngô Hạo, vừa nhớ tới cảnh tượng ban nãy đã không nhịn được mà chà tay, run rẩy nói: “Trông kinh chết đi được.”
“Không biết.” Ngô Hạo cau mày, miệng nói nhưng mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước.
Qua vài giây sau, anh ấy mới quay sang nhìn A Lai: “Dẫn người đi kiểm tra xem xung quanh có còn sót lại con nào không, thà giết lầm còn hơn bỏ sót.”
“Rõ.” A Lai gật đầu, vẫy tay với các đội viên.
Đúng lúc này, đội viên được phái qua ký túc xá của Hoàng Trầm Giải để tìm kiếm manh mối lúc trước đã trở lại, bước nhanh như bay tới: “Đội trưởng, chúng tôi tìm được cái này.”
Ngô Hạo nhận lấy lọ thủy tinh, xem xét viên thuốc màu trắng vàng, bề mặt bóng loáng nằm dưới đáy lọ, khó hiểu lắc lư hai cái, rồi giao lại cho đội viên: “Mang về xét nghiệm, nhớ cẩn thận một chút.”
“Rõ.”
Trong khi Ngô Hạo chuẩn bị rút quân, người của Lục Bộ chợt gọi điện tới.
“Ngô Hạo, bệnh viện xảy ra chuyện lớn rồi, cậu mau dẫn người qua đó xem thử đi! Còn chuyện bên này cứ giao lại cho đội ba.”
“Rõ.” Thấy giọng nói truyền tới từ đầu dây bên kia có vẻ rất sốt ruột, Ngô Hạo không dám chậm trễ, vừa cúp máy là lập tức tập hợp toàn bộ đội viên, chuẩn bị chạy vội tới bệnh viện.
Tại bệnh viện, bên ngoài phòng bệnh của Quách Thành, bảo vệ và nhân viên y tế đứng né sang một bên, không dám tiến lại gần.
Máu tươi đỏ thẫm xen lẫn bọt máu không ngừng chảy ra từ khe cửa của phòng bệnh, nhuộm đỏ một mảng lớn hành lang bên ngoài.
Mùi máu tanh nồng lan khắp tầng, cộng thêm tiếng cắn xé, nhai nuốt rõ mồn một truyền tới từ phòng bệnh của Quách Thành khiến mọi người càng thêm lạnh cả gáy.
“Rốt… rốt cuộc bên trong có bao nhiêu bệnh nhân thế?” Bảo vệ nhìn vũng máu đỏ tươi dưới đất, lắp bắp hỏi nhân viên y tế.
“Chỉ có một người bệnh thôi, đó là phòng VIP mà.” Dù đã chứng kiến rất nhiều khoảnh khắc sống chết cũng như cảnh tượng đẫm máu nhưng giờ phút này, nhân viên y tế vẫn thấy tay chân nhũn hết ra.
“Thế… thế sao lại có nhiều máu quá vậy…” Hơn nữa bên trong còn phát ra tiếng nhai nuốt.
Rốt cuộc người ở trong đó đang ăn cái gì vậy?
Bảo vệ sắp khóc tới nơi rồi.
“Sao tôi biết được.” Nhân viên y tế cũng sợ lắm, tức tối đáp trả.
Lúc này, trong phòng bệnh, con lệ quỷ do Tô Tái Tái cố tình để lại nhằm bảo vệ phó viện trưởng Quách Thành đang há to miệng, vui vẻ thưởng thức “đồ ăn vặt” tươi mới vừa được dâng tới cửa.
Mà bấy giờ, Phụng Hồng Bác vẫn đang ngồi ở nhà họ Phụng, chờ tin tức của đám thuộc hạ.
“Sư đệ, vất vả cho sư đệ rồi.” Tô Tái Tái ngồi trên sô pha nhìn Tống Khanh cười hề hề.
Tuy chỗ này nhiều năm qua Tống Khanh không ở nhưng ngày nào cũng có hình nhân bằng giấy đến quét dọn, cho nên không những nhà không có bụi mà nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh cũng toàn là hàng mới.
Giờ phút này, Tống Khanh đang đun sữa bò cho Tô Tái Tái.
Người thanh niên đứng ở nơi đó hơi cúi đầu, dưới ánh đèn ấm trông có vẻ vô cùng yên bình.
Tống Khanh liếc mắt nhìn Tô Tái Tái thì thấy cô gối cằm lên chỗ tựa của ghế sô pha, chỉ để lộ nửa gương mặt nhìn mình, khóe mắt cong cong, đôi mắt sáng ngời.
Người giấy nhỏ cũng học theo, thậm chí còn khoa trương hơn hẳn. Nó chống tay lên má, hai chân rũ xuống lắc lư qua lại.
Đôi mắt bé tí đáng yêu cũng ánh lên nét cười tủm tỉm, y hệt bản hoạt hình đáng yêu của Tô Tái Tái.