Ánh mắt Tống Khanh nhiễm ý cười, cầm ly sữa bò đi tới, đưa cho Tô Tái Tái rồi nói: “Cũng ổn.”
Anh ngừng lại một chút rồi nhìn thẳng vào Tô Tái Tái, bổ sung: “Nếu chị thấy tôi vất vả thì uống cho hết đừng có để thừa.”
Cái này…
Tô Tái Tái chỉ định uống hai ngụm, chớp mắt nhìn Tống Khanh xong lại liếc mắt nhìn sang người giấy nhỏ: “Chị với người giấy nhỏ mỗi người một nửa.”
Ơ kìa? Sao lại kéo nó xuống nước cùng thế? Nó cũng có thích uống sữa bò đâu?
Người giấy nhỏ vừa mới nhảy lên vai Tô Tái Tái đờ cả ra, tức giận chống nạnh.
“Không, em thích mà.” Tô Tái Tái nhìn về phía nó, đúng tình hợp lý mà bổ sung: “Hơn nữa em vẫn đang tuổi phát triển, uống sữa bò mới cao thật cao được.”
Cho nên để cho em tận một nửa luôn hả?
Thế thì cao thành cái kiểu gì? Người giấy nhỏ khiếp sợ.
Nó chỉ là một lá bùa mong manh yếu ớt, cao kiểu gì mới được?
Hơn nữa, người còn không thích thì sao nó lại thích được?
Người giấy nhỏ tức giận chống nạnh thở phì phò.
Cuối cùng nó quay đầu nhìn về phía Tống Khanh, tay chỉ vào người Tô Tái Tái ra vẻ lên án.
Anh mau quản lý cái chị xấu xa này đi!
Lúc một người một giấy đang quậy nhau thì Tống Khanh nhận lấy hộp hương từ hình nhân bằng giấy của mình.
Anh mở ra kiểm tra tình trạng của hương, chắc chắn nó ổn định xong thì xắn tay áo châm hương, không thèm nâng mí mắt mà mở miệng.
“Trước khi tôi xuất quan, cầm đất sự sống xuống núi.”
Tô Tái Tái cầm ly sữa bò, nghệt mặt ra.
Hương bắt lửa, cách lớp khói trắng lượn lờ, Tống Khanh mới nâng mi mắt nhìn về phía Tô Tái Tái.
Khi lớp khói trắng dần tản đi thì nói tiếp: “Đám vật nuôi sau núi chưa kịp cho ăn, đống cỏ dại cao đến eo người trước cửa tông môn còn chưa được xử lý, thảo dược trong nhà kính cũng…”
Thôi được rồi, sư đệ bớt kể lể đi.
Đầu Tô Tái Tái tê hết cả lên, cầm chặt lấy ly sữa bò, uống ừng ực như uống rượu, uống hết còn nghĩa khí mà đặt xuống mặt bàn, vui vẻ nhìn về phía Tống Khanh.
“Uống ngon ghê í! Quả nhiên chỉ cần vào tay sư đệ thì đến cả sữa bò cũng thơm ngon hơn hẳn!”
“Thật không? Thế để tôi đi nấu thêm cho chị một ly nữa.” Tống Khanh gật đầu mở miệng nói.
“Không cần đâu sư đệ? Chị chỉ tiện mồm nói thế thôi!” Tô Tái Tái trừng mắt nhìn Tống Khanh, yên lặng liếc mắt nhìn ra ngoài cửa tỏ vẻ nói thêm nữa là tui tông cửa chạy trốn đó.
Đường đường là đại đệ tử tông môn lại sợ uống sữa bò.
Tái Tái, không hổ là chị.
Người giấy nhỏ khoanh tay ôm trước ngực, ngồi xếp bằng lên vai Tô Tái Tái, rung đùi đắc ý thở dài.
Tống Khanh nhìn cô như thế, mắt đầy ý cười, duỗi tay xoa đầu cô.
Đôi mắt dừng lại ở khóe miệng đọng chút sữa của cô, theo bản năng cúi người muốn lau đi cho cô.
Nhưng tay vừa mới cử động lại dừng lại, anh chuyển tầm mắt rút khăn giấy đặt trên bàn trà đưa cho cô.
Chờ Tô Tái Tái lau xong thì lại cười nói: “Tôi trêu chị thế thôi.”
Tô Tái Tái nghe thấy thế thì đôi mắt cong lên, tính nói: “Chị cũng thế.” thì đột nhiên miệng vết thương chỗ ngón tay đau nhói bất ngờ làm cho cô tắt luôn nụ cười.
Tống Khanh nhận thấy Tô Tái Tái có điểm khác thường, vội nhìn về phía tay cô.
Miệng vết thương được đất sự sống phủ một lớp mỏng lại có chút máu lan ra.
Tống Khanh nhíu mày, duỗi tay giữ lấy tay Tô Tái Tái, làm chỉ quyết, pháp ấn hiện lên ngay miệng vết thương rồi biến mất, lúc này thì máu mới ngừng chảy.
Người giấy nhỏ ôm lấy mặt Tô Tái Tái, vẻ mặt lo lắng.
Tống Khanh đang tính nói gì đó thì thấy Tô Tái Tái chảy đầy mồ hôi.
Mí mắt nhìn về phía Tô Tái Tái giọng chắc chắn: “Chị cho mượn lệ quỷ đúng không?”
“Ừm…” Tô Tái Tái ngượng ngùng xoa mũi, muốn giải thích đôi chút, nhưng đối diện với tầm mắt lạnh lùng của Tống Khánh thì cuối cùng chỉ biết thành thật cúi đầu đáp: “Đúng thế.”
Vốn dĩ cô nghĩ chỉ là cho mượn người đi bảo vệ thôi, nhưng tình trạng hiện tại có khi là…
Xảy ra án mạng, phản phệ lên người cô.
… Phiền thật đấy.
Tô Tái Tái lắc bàn tay giờ đã hơi cương lên đau đớn.
Tống Khanh thở dài, đứng lên, ấn đầu cô đôi chút rồi mở miệng: “Đi thôi.”
Chờ Tô Tái Tái ngẩng đầu nhìn về phía mình thì mới nói tiếp: “Chúng ta đi lấy đồ của chị về.”
“À ừm.” Tô Tái Tái yên lặng sờ mũi, đáp xong mới đứng dậy đi tới chỗ Tống Khanh.
Sau đó cô lại cười hề hề bảo: “Sư đệ, vất vả cho cậu rồi.”
Tống Khanh nhận lấy áo khoác từ chỗ hình nhân bằng giấy, mặc lên người Tô Tái Tái xong mới gật đầu mở miệng: “Chị biết tôi vất vả thì sáng mai tự uống sữa bò đi.”