Ơ cái này…
Tô Tái Tái chớp mắt, không đáp mà chỉ cười hề hề nhìn Tống Khanh.
Ý đồ muốn lừa dối qua cửa.
——
Đám người Ngô Hạo đuổi tới bệnh viện.
Vào khoảng thời gian này bệnh viện vô cùng yên tĩnh, giờ này đám người nhanh chân chạy trên hành lang làm cho nó càng thêm trống trải.
Chưa tới chỗ phòng bệnh của Quách Thành thì mọi người đã ngửi thấy mùi máu tươi, càng gần càng nồng.
Cho tới khi đến chỗ ngoặt rẽ vào phòng bệnh, nhìn thấy cả vũng máu ở đấy thì đám người Ngô Hạo vẫn giật mình sợ hãi dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước.
A Lai tính nói chuyện cũng ngay lập tức im lặng, tay siết chặt lấy cây gậy sau lưng, một tay nâng lên làm thủ thế với đội viên đằng sau.
Mọi người ngay lập tức nín thở tập trung, vô cùng cảnh giác.
“Đội trưởng, để tôi bảo người qua đó nhé? A Lai thì thầm với Ngô Hạo ở chỗ quoặt.
Ngô Hạo lắc đầu, gõ nhẹ lên rắn sọc đen, đợi bé rắn đáng yêu nhô đầu ra, hơi nghiêng đầu nhìn về phía Ngô Hạo như muốn hỏi “Anh kêu tui hả?” vậy.
“Tiểu Huyền, mày đi xem thử xem.” Ngô Hạo thầm thì với rắn sọc đen.
Rắn sọc đen gật nhẹ đầu rồi trườn ra ngoài, nhưng mới được nửa đường, nó bỗng cảm nhận được có thứ gì đó đang chuyển động, bèn quay đầu nhìn lại con đường họ vừa đi qua.
Lúc này, chóp đuôi của nó khẽ lắc lư qua lại, như một con cún nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc nên hớn hở vẫy đuôi nghênh đón.
Thấy vậy, Ngô Hạo thoáng sững sờ, vội hướng mắt theo rắn sọc đen.
Ngay giây sau, Tô Tái Tái và Tống Khanh bước từ góc cua ra, tiến vào tầm mắt của anh ấy.
“Ồ? Đàn anh Ngô cũng có mặt ở đây hả?” Tô Tái Tái thấy người quen thì vô thức mỉm cười, vẫy tay với Ngô Hạo, đặng cất tiếng chào hỏi.
“Đàn em? Sao cô lại tới đây?” Nói đoạn, Ngô Hạo lại dặn dò: “Cô đừng ra tay, giờ cô đang không tiện mà.”
Ban đầu Ngô Hạo cũng định mời Tô Tái Tái tới giúp mình, nhưng sau khi được Ngô Lục Lục nhắc nhở cô đang dính “phùng cửu” thì không ngỏ lời nữa.
Thật không ngờ cuối cùng Tô Tái Tái vẫn tới.
Mặc dù những lời này của Ngô Hạo có hơi tối nghĩa, nhưng Tô Tái Tái và Tống Khanh vẫn hiểu ngay lập tức.
Thậm chí, Tống Khanh còn liếc nhìn cô với ánh mắt đầy vẻ sâu xa, như đang chọc cô rằng “Ai cũng lo cho chị vì gặp “phùng cửu”, thế mà chị vẫn cứng đầu cứng cổ không chịu nghe lời.”
Nghe vậy, Tô Tái Tái ngại ngùng sờ mũi, giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt đó của Tống Khanh, tiếp tục phẩy tay trả lời Ngô Hạo: “Những việc khác thì không dám hứa chắc, nhưng sự việc lần này nhất định vô cùng tiện.”
Nói đến đây, dưới ánh mắt khó hiểu của Ngô Hạo, Tô Tái Tái chỉ tay về phía phòng bệnh của Quách Thành, giải thích: “Phó viện trưởng Quách không sao đâu.”
Không sao ấy hả?
Người của Lục Bộ nghe xong thì hoang mang quay sang nhìn nhau, sau đó lại hướng mắt về phía Tô Tái Tái, im lặng chờ đội trưởng nhà mình mở miệng hỏi.
“Thế đống máu ngay cửa này là…”
“À, chắc là của mấy kẻ tới gây sự nhưng lại bất cẩn gặp chút chuyện ấy mà.” Dứt lời, Tô Tái Tái khẽ nhếch môi cười mỉa.
Còn người của Lục Bộ thì trợn tròn cả mắt.
… Vầy mà chỉ gặp chút chuyện ấy hả?
Thiếu chút nữa thôi là tương ứng với câu máu chảy thành sông rồi đó!
Có điều trong khi những người khác còn đang hoài nghi, Ngô Hạo lại lập tức gật đầu, tỏ ý đã biết, sau đó vươn tay ra hiệu “Giải trừ cảnh giới” với các đội viên, quay sang hỏi Tô Tái Tái: “Đàn em, cần tôi vào đó với cô không?”
Tô Tái Tái lắc đầu, lại chỉ tay vào Tống Khanh đứng bên cạnh, bảo: “Có sư đệ mà.”
Sư đệ?
Ngô Hạo quay sang nhìn Tống Khanh, Tống Khanh khẽ gật đầu chào lại, thoáng đảo mắt, một viên ngọc đen thình lình rơi xuống từ hư không, làm dấy lên một làn khói đen giữa không trung, rồi lướt đi trong chớp mắt.
Tốc độ của viên ngọc đen nhanh đến nỗi khi mà người của Lục Bộ còn chưa nhận ra có thứ gì đó vừa xẹt qua mắt mình thì nó đã vòng ngược trở lại, nhẹ nhàng bay tới tay Tô Tái Tái.
Vài tiếng “Lách cách” vang lên, nó đã thành công chen vào giữa chuỗi ngọc đen, lại nhúc nhích một lúc mới xem như tìm được vị trí thoải mái nhất, sau đó ung dung ợ một hơi đầy mùi máu tanh.
Tiếng động nó phát ra không lớn, người của Lục Bộ không nghe thấy gì, nhưng đám lệ quỷ đang cải trang thành ngọc đen như đã phát hiện điều gì, cả đám túm tụm ghé sát lại gần nó, ra sức ngửi lấy ngửi để, hệt như trên người con lệ quỷ vừa mới quay về có mùi gì đó dễ chịu lắm vậy.
Ngay lúc bọn chúng đang xì xà xì xầm, Tống Khanh bình thản liếc mắt nhìn sang, con ngươi đen láy tựa vực sâu tăm tối, lạnh lẽo tựa như xô nước đá tạt thẳng vào đám lệ quỷ còn đang nháo nhào, khiến chúng cứng đờ hết cả, vội ba chân bốn cẳng trở về chỗ của mình.