Chuyện này chỉ diễn ra trong vòng nửa giây, thế nên ngoại trừ Ngô Hạo loáng thoáng nhận ra thì chẳng còn ai hay biết gì cả.
Tô Tái Tái khẽ búng nhẹ chuỗi ngọc đen một phát, sau đó quay sang mỉm cười với Tống Khanh, hệt như đang nói: “Thấy chưa, chị dạy bảo bọn nó rồi đấy.”
Đáp lại cô là ánh mắt đầy bất lực của Tống Khanh.
“Đàn em?” Ngô Hạo là người đầu tiên hoàn hồn, anh ấy nhìn Tô Tái Tái, hỏi dò.
Bấy giờ Tô Tái Tái mới tạm ngưng hoạt động “trao đổi ánh mắt” với Tống Khanh, “À” một tiếng, như đang nói “Suýt nữa thì quên mất mấy anh còn ở đây”.
Cô nghiêng đầu xem Ngô Hạo, rồi mở miệng: “Đàn anh, bây giờ mọi người có thể vào trong rồi.”
Nói đoạn, cô “tốt bụng” nhắc nhở: “Ai dạ dày nông thì đừng vào nhé.”
Dứt lời, cô phất tay, rời khỏi nơi này cùng Tống Khanh, để lại Ngô Hạo và các thành viên Lục Bộ khác đứng đực tại chỗ, ngơ ngác dõi mắt nhìn theo bóng lưng dần xa của hai người.
… Không đúng, đàn em à, lời này của cô là có ý gì đây?
Mãi tới khi hai người Tô Tái Tái dần khuất khỏi tầm mắt, A Lai đứng bên cạnh mới quay sang hỏi Ngô Hạo: “Đội trưởng, bây giờ chúng ta…”
Ngô Hạo hoàn hồn, quét mắt nhìn mọi người một vòng, rồi nói: “Nếu đàn em đã nói vậy, chắc chắn không có vấn đề gì xảy ra cả.” Nói xong, anh ấy ra lệnh: “Ai có dạ dày nông thì đừng vào, còn lại đi theo tôi.”
“Rõ.” A Lai ứng tiếng trả lời, quay đầu nhìn mọi người, giơ tay ra hiệu cho hai người còn lại đi cùng, rồi vội vàng đuổi theo Ngô Hạo.
Nhưng khoảnh khắc cửa phòng của phó viện trưởng Quách bật mở, nhìn mấy thứ nằm rải rác trên đoạn đường nối thông với phòng ngủ, A Lai lập tức hối hận vì đã đòi đi theo.
Cái cảnh trước mặt anh ấy đây đâu phải chỉ có người dạ dày nông mới không chịu nổi?!
A Lai gào thét trong lòng, nhưng mới hét được vài giây, đôi mắt đã vô tình bắt gặp nửa đoạn ruột treo vắt vẻo trên cửa sổ, thế là không nhịn nổi nữa, vội bịt miệng tông cửa xông thẳng vào nhà vệ sinh.
Nhưng vừa mới vọt tới trước bồn rửa mặt, cúi đầu tính nôn mửa một trận, thì lại bất ngờ mắt đối mắt với nửa cái đầu bị gặm nham nhở nằm lăn lóc trong bồn.
“...!!!”
A Lai xoay người chạy ra khỏi phòng bệnh, nôn thốc nôn tháo.
Về phần hai đội viên còn lại, họ đã vọt ra ngoài ói mửa còn sớm hơn cả A Lai.
Ngô Hạo vươn tay, dùng cả cánh tay che khuất miệng mũi, bên tai quanh quẩn tiếng nôn mửa truyền đến từ bên ngoài, tuy thấy hơi cạn lời, nhưng cũng hiểu cho họ.
Đừng nói là ba người đó, tới cả bản thân anh ấy cũng bị cái mùi tanh tưởi trong phòng xông đến xây xẩm mặt mày.
Anh ấy vội vung baton, thục mở cửa sổ, để không khí trong lành ùa vào, sau đó nhanh chân bước về phía giường bệnh, kiểm tra tình trạng của phó viện trưởng Quách.
Cũng may, tuy chỗ hành lang và nhà vệ sinh hỗn loạn không chịu nổi, nhưng quanh giường bệnh lại cực kỳ sạch sẽ, tới cả một giọt máu cũng không có.
Không chỉ vậy, đến tận bây giờ mà ông cụ vẫn còn say giấc nồng, dường như không hay biết gì tới những chuyện xảy ra xung quanh mình vậy.
Ngô Hạo kiểm tra một lượt, sau khi xác nhận không có vấn đề gì mới thấy yên lòng, ngay lúc định gọi người vào giúp dọn dẹp, trong đầu lại chợt nhớ tới dáng vẻ thê thảm của đám A Lai.
Anh ấy khẽ thở dài, xắn tay áo lên, quyết định tự mình xử lý chỗ này.
Biết vậy lúc nãy đã nhờ đàn em giúp một tay rồi. - Ngô Hạo vừa đẩy giường bệnh, vừa nghĩ.
Lúc này, Phụng Hồng Bác cũng đã hay tin.
“Gì cơ?!” Nghe quản gia báo cáo xong, ông ta lập tức bật dậy khỏi ghế, trợn trừng mắt hỏi: “Không một tên nào trở về ư?”
Vẻ mặt của quản gia cũng rất khó xem, lặng lẽ gật đầu.
Nói đoạn, quản gia hỏi dò: “Ông ba, có cần phái người đi điều tra không?”
Còn chưa nói hết câu, Phụng Hồng Bác đã giơ tay ra hiệu cho quản gia ngậm miệng lại.
Ông ta đi tới đi lui trong phòng, vừa suy nghĩ vừa nói: “Đến tận lúc này vẫn còn chưa quay về, nghĩa là đã gặp chuyện bất trắc gì đó, chứng tỏ bên kia đã đề phòng chúng ta từ lâu, giờ còn phái người đi tiếp cũng chỉ tổ tặng không cho họ mà thôi, không cần.”
Nói tới đây, Phụng Hồng Bác như chợt nhớ đến điều gì, quay phắt qua nhìn quản gia, hỏi vội: “Mấy tên đó sạch không?”
Quản gia gật đầu: “Xin ông ba cứ yên tâm, những người nhận nhiệm vụ này cực kỳ sạch, không hộ khẩu, không tra được gì đâu ạ.”
“Không hộ khẩu” tức là tìm không thấy người.
Khi còn sống thì mờ nhạt như “hồn ma”, tới lúc chết lại trở thành “kẻ vô danh”.