Phụng Hồng Bác gật đầu, lại nghĩ ngay tới Tô Tái Tái, mày không khỏi chau lại: “... Tận mấy ngày nữa lận à…”
Phụng Cảnh còn phải châm cứu hai lần nữa mới khỏe hẳn, trong thời gian này nhất định phải bình ổn được Tô Tái Tái.
Nghĩ tới đây, Phụng Hồng Bác lại hướng mắt về phía quản gia, ngay lúc ông ta há miệng tính nói gì đó thì chuông điện thoại trong phòng sách lại đột ngột reo vang, cắt ngang lời ông ta.
Ông ta ra hiệu cho quản gia im lặng, rồi xoay người cầm điện thoại lên, lạnh lùng phun ra một chữ “nói”.
Càng nghe, sắc mặt ông ta càng thêm khó coi, đến khi nghe được tin chấn động nào đó, ông ta chợt mở bừng hai mắt, thất thanh hét lớn: “Hội trưởng Hội Huyền Học là sư đệ của Tô Tái Tái? Chắc chưa?”
Người ở đầu dây bên kia lại nói thêm vài câu, lúc này Phụng Hồng Bác mới không thể không chấp nhận sự thật tàn khốc này, bàn tay cầm ống nghe siết chặt tới nổi gân xanh.
Qua hồi lâu, ông ta mới ừ hử một tiếng, cất giọng khàn khàn, mỏi mệt bảo: “Tôi biết rồi.”
Dứt lời, Phụng Hồng Bác lập tức cúp máy, chống hai tay xuống mặt bàn, cúi đầu đứng lặng ở đó cả nửa ngày.
Nhìn thấy dáng vẻ này của ông ta, quản gia cẩn trọng mở miệng gọi thử một tiếng: “Ông ba…?”
Còn chưa hết câu, Phụng Hồng Bác bỗng vỗ một cái thật mạnh xuống bàn dọa quản gia giật nảy mình, vội vàng ngậm miệng không dám hó hé.
Phụng Hồng Bác ngẩng đầu lên, hai mắt hiện đầy tia máu vì tức giận, mặt mày dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi quát: “Hội Huyền Học xóa tên tôi rồi.”
Quản gia hoảng sợ, thình lình nghĩ tới câu hét ban nãy của Phụng Hồng Bác, vô thức hỏi ra khỏi miệng: “Là do Tô Tái Tái sao?!”
Phụng Hồng Bác gật đầu.
Ông ta hít sâu một hơi, đè cơn giận xuống, trầm giọng nói với quản gia: “Gọi Bạch Ngữ Dung tới đây.”
“Vâng.” Quản gia không hỏi nhiều, sau khi cất tiếng trả lời thì lập tức bước ra ngoài.
Tầm vài phút sau, Bạch Ngữ Dung theo chân quản gia, ngập ngừng bước vào phòng sách, hai tay nắm chặt lấy nhau, ra sức nhéo thật mạnh, muốn dùng nỗi đau để che lấp đi nỗi sợ tột độ khiến cả người cô ta run lên như cầy sấy.
Nhưng không có ích gì cả.
Hiện tại, cô ta vô cùng sợ, không, phải nói là ám ảnh với căn phòng đó của Phụng Hồng Bác.
“Ông… ông ba, ông tìm tôi?” Bạch Ngữ Dung tiến vào, hoảng sợ liếc nhìn lối vào mật thất, rồi nhanh chóng thu tầm mắt về.
Phụng Hồng Bác không để bụng chuyện Bạch Ngữ Dung thay đổi cách xưng hô với mình, thuận miệng “ừ” một tiếng, sau đó nhìn chằm chằm Bạch Ngữ Dung hồi lâu, mỉm cười hiền lành.
Ông ta cất giọng hiền từ, gọi một tiếng “Ngữ Dung”, lại doạ cô ta giật mình thon thót.
Bạch Ngữ Dung trợn to mắt nhìn Phụng Hồng Bác, lúc này, đáy mắt đã bị nỗi sợ lấp đầy.
“Mai cháu đi tìm Tô Tái Tái.” Phụng Hồng Bác nhìn cô ta, chẳng thèm để tâm tới chuyện cô ta sợ hãi mình, thậm chí còn rất hưởng thụ ánh mắt sợ sệt ấy.
“Tìm… tìm cô ta ấy hả?” Bây giờ, Bạch Ngữ Dung đã sợ tới cứng còng cả người, lắp bắp lặp lại lời Phụng Hồng Bác, không hiểu ông ta có ý gì.
“Đúng vậy.” Phụng Hồng Bác gật đầu: “Đi dập đầu tạ tội với cô ta, quỳ xuống thú nhận những chuyện trước kia đều là lỗi của cháu, giờ cháu biết ăn năn hối cải rồi.”
Cái gì?!
Nghe vậy, trên mặt Bạch Ngữ Dung lập tức để lộ biểu cảm bài xích, không nghĩ ngợi nhiều mà định từ chối ngay.
Nhưng còn chưa kịp mở miệng, cô ta đã bị ánh mắt lạnh lùng của Phụng Hồng Bác doạ chết khiếp, vội cắn chặt môi.
Nhìn bộ dạng này của cô ta, sao Phụng Hồng Bác có thể không biết cô ta nghĩ gì trong đầu, bèn cười khẩy hỏi: “Thế nào? Không muốn đi?”
“Tôi…” Bạch Ngữ Dung cụp mắt, đứng im tại chỗ, hoang mang lo sợ xoa tay vào nhau, qua hồi lâu mới nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ông… ông ba, ông sai tôi làm chuyện gì cũng được, chỉ, chỉ duy nhất việc này…”
Nghe tới đây, Phụng Hồng Bác hướng mắt nhìn thoáng qua quản gia, ông ta lập tức rút roi trúc đặt kế bên ra, quất mạnh vào lưng Bạch Ngữ Dung.
Bạch Ngữ Dung hét lên đau đớn, tới roi thứ ba, cô ta không thể đứng vững nổi nữa mà ngã nhào xuống đất, ra sức lăn lộn hòng tránh né đòn roi của quản gia.
Thật chẳng khác nào một con chó.
Trong lúc quằn quại, cô ta vẫn không quên lấy tay che khuất mặt, cố hết sức che chở, không cho quản gia quất hỏng dung mạo của mình.
Mãi tới khi chịu không nổi nữa, cô ta mới khóc lóc la lớn: “Ông ba, tôi đi, tôi sẽ đi xin lỗi Tô Tái Tái! Làm ơn đừng đánh, đừng đánh nữa.”
Đau quá, cô ta gồng hết nổi rồi.
Nghe vậy, Phụng Hồng Bác phất tay ra hiệu, quản gia mới chịu thu tay, lùi bước đứng nghiêm một bên.