Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 729

Unknown Chương 729

Bạch Ngữ Dung đau đến run rẩy, sợ hãi tự ôm lấy bản thân, cố gắng đứng dậy, trên mặt chảy đầy nước mắt, hoảng loạn nhìn Phụng Hồng Bác.

Phụng Hồng Bác thong thả bước tới trước mặt cô ta, ngắm nghía hồi lâu mới chậc lưỡi lắc đầu, giả vờ tốt bụng vươn tay, chải gọn lại mái tóc rối bời của cô ta, rồi nói: “Cháu thật là, nghe lời ngay từ đầu không phải tốt hơn sao? Lại cứ một hai muốn bị đòn mới biết ngoan.”

Bạch Ngữ Dung run rẩy, hai hàm răng va vào nhau lập cập, cắm mặt xuống đất, đứng lặng một góc, không dám nhìn thẳng vào mắt Phụng Hồng Bác.

Thấy vậy, Phụng Hồng Bác lại cười khẩy một tiếng, sau đó từ tốn thu tay về, chắp ra sau lưng, nói tiếp: “Ngày mai ông sẽ bảo quản gia đi cùng cháu, nên làm thế nào hẳn là cháu cũng biết rồi. À, nhớ ăn mặc xinh đẹp một chút đó, nghe chưa?”

Bởi vì ngày mai, khi cháu quỳ xuống khóc lóc, xin lỗi, cầu xin Tô Tái Tái tha thứ, trông càng xinh đẹp mới càng dễ khiến người ta mủi lòng.” Phụng Hồng Bác mỉm cười dặn dò Bạch Ngữ Dung: “Hiểu chưa?”

Bạch Ngữ Dung cúi mặt, biết điều mà gật đầu, nước mắt lại tuôn rơi, nhỏ xuống mặt sàn.

Nhưng dáng vẻ đáng yêu ngọt ngào này của cô ta cũng chẳng lấy được chút xót thương nào từ Phụng Hồng Bác.

Thấy Bạch Ngữ Dung ngoan ngoãn như vậy, ông ta hài lòng gật đầu, cất tiếng mở miệng: “Lui ra đi, về phòng nghỉ ngơi sớm một chút, vậy thì sáng mai mới có sức đi xin lỗi Tô Tái Tái.”

Lần này, Bạch Ngữ Dung chẳng dám hé răng lấy nửa lời, ngoan ngoãn im lặng bước ra khỏi phòng sách.

Sau khi mọi người rời đi, quản gia quay sang hỏi Phụng Hồng Bác, trên mặt lộ rõ vẻ lo lắng: “Ông ba, cách này có tác dụng không?”

“Không có tác dụng thì bảo cô ta đi thêm lần hai, lần ba, hoặc nhiều hơn cũng không sao.” Phụng Hồng Bác cười khẩy: “Tóm lại, chỉ cần trụ được tới hết hai lần châm cứu còn lại của Phụng Cảnh là ổn.”

Trong lúc này, ông ta không quan tâm Bạch Ngữ Dung dùng cách gì, chỉ cần kéo dài thời gian cho ông ta là được, dù có phải quỳ xuống làm chó cho Tô Tái Tái đùa cũng chẳng sao.

Quản gia gật đầu, vài giây sau, như chợt nghĩ tới điều gì, quản gia lại ngẩng đầu nói với Phụng Hồng Bác: “Ông ba, hay là tôi… truyền tin cho nhà họ Hứa nhé?”

“Nhà họ Hứa?” Phụng Hồng Bác lặp lại với giọng nghi hoặc.

“Sau khi nhà họ Bạch phá sản, Bạch Văn Liên cũng mất tăm mất tích, không thấy tăm hơi, thế là đám chủ nợ bèn mò tới nhà họ Hứa để đòi tiền.

Nghe đồn, hồi sáng em trai của Hứa Tần Nhã đã phát sinh xung đột với người ta, đến tối thì bị trùm đầu đập một trận, hình như bị thương tới đầu, liệt rồi. Mà chẳng phải trên tay Tô Tái Tái… có Đan Hồng cấp hai sao?”

Phụng Hồng Bác giật mình, vừa cười phá lên vừa vỗ tay bốp bốp, ông ta nhìn sang quản gia, vỗ vai khen ngợi: “Ông đúng là công thần của tôi mà.”

Hứa Tần Nhã là mẹ ruột của Tô Tái Tái, mặc dù trước giờ nhà họ Hứa chưa từng ngó ngàng gì tới Tô Tái Tái, nhưng người ngoài đâu có biết.

Chỉ cần truyền tin này tới tai nhà họ Hứa, để cứu người đàn ông duy nhất trong nhà, chắc chắn đến lúc đó họ sẽ tự mò tới cửa.

Mặc dù nhà họ Hứa bây giờ cũng chẳng là cái đinh gì, nhưng kéo được ngày nào thì hay ngày đó vậy.

Phụng Hồng Bác cười khẩy, sau vài giây nghĩ ngợi, ông ta xoay người đi vòng ra sau bàn, lấy nửa quyển sách kia của nhà họ Hứa để vào hộp gấp, rồi giao lại cho quản gia.

“Ngày mai cầm theo thứ này qua đó, cứ nói là quà bồi thường.”

Thứ này là đồ tốt, ông ta không tin Tô Tái Tái có thể dằn lòng không nhận.

Chỉ cần cô chịu nhận, thế thì ông ta có thể ba hoa với nhà họ Hứa rằng lý do Tô Tái Tái luyện chế được Đan Hồng cấp hai là vì học trộm công thức trong sách của Bạch Ngữ Dung.

Đến lúc đó… Nhất định là náo nhiệt lắm.

Phụng Hồng Bác cười khẩy, càng nghĩ càng thấy cảnh tượng đó thật sự rất thú vị.

Sáng sớm hôm sau, quản gia nhà họ Phụng dẫn Bạch Ngữ Dung về Đại học Đế Đô ngay. Lúc xe đang từ từ lăn bánh, ông ta nhìn Bạch Ngữ Dung ở bên cạnh mình, nhắc nhở cô ta với giọng điệu lạnh băng.

"Nhớ lời ông ba đã nói đấy."

Từ sau khi Bạch Ngữ Dung ra khỏi nhà họ Phụng, cô ta vẫn luôn cúi đầu ngồi ở đằng đó, cho đến tận lúc này mới im lặng gật đầu.


Bình Luận (0)
Comment