Quản gia thấy thế gật đầu: "Biết nghe lời là tốt rồi. Nếu không..."
Ông ta khẽ cười một tiếng, khiến cho Bạch Ngữ Dung hoảng sợ nhớ tới trận đòn tối hôm qua, lập tức run rẩy.
Nhìn Bạch Ngữ Dung sợ hãi, quản gia nhà họ Phụng mới cảm thấy hài lòng. Sau khi không kiềm được mà nhìn lướt cô ta một lượt, ông ta mới dời mắt đi rồi mở cửa xuống xe.
Vừa đi vòng qua mở cửa cho Bạch Ngữ Dung, vừa tấm tắc chậc lưỡi ở trong lòng.
Hôm qua rõ ràng Bạch Ngữ Dung giống như một người phụ nữ sắp gần bốn mươi tuổi, khóe mắt đầy nếp nhăn, không ngờ đến khi gặp lại vào sáng nay, cô ta đã trở về với ngoại hình thiếu nữ.
Ngay cả vết bầm tím đáng lẽ phải còn lại sau khi bị đánh đập cũng đã biến mất.
... Thật đúng là "báu vật".
Quản gia nhà họ Phụng khẽ khom người, tỏ vẻ cung kính chờ đợi Bạch Ngữ Dung từ trên xe bước xuống, nhưng lại nhân cơ hội nhìn thoáng qua bắp chân nõn nà hơi lộ ra ngoài của Bạch Ngữ Dung lúc cô ta xuống xe, trong lòng ông ta lại có suy nghĩ khác.
Tuy nói nhà họ Phụng sẽ bị Hội Huyền Học xóa tên, bây giờ Bạch Ngữ Dung cũng không phải học sinh của Huyền Học Viện, nhưng dù sao tấm biển nhà họ Phụng lớn như thế vẫn đang ở đó.
Cẩn thận một chút sẽ không có vấn đề gì.
Cho nên một đoàn người của Bạch Ngữ Dung đi vào Đại học Đế Đô rất dễ dàng.
Chỉ là không ngờ rằng mới đi tới dưới lầu của ký túc xá Luyện Khí Viện, còn chưa gặp được Tô Tái Tái thì đã trông thấy ba Thịnh, đứng bên cạnh ông ta còn có Thịnh Ngạo Tình tỏ ra không kiên nhẫn.
"Ba, con còn phải đợi bao lâu?" Thịnh Ngạo Tình không tình nguyện mở miệng, cô ta nói vậy xong thì khom người xuống vỗ vỗ vào chân rồi tiếp tục phàn nàn: "Đứng lâu đến mức chân con mỏi quá rồi đây này."
Ba Thịnh tức giận trừng mắt với cô ta, khẽ mắng nhiếc: "Đứng ngay ngắn cho ba!"
Đợi đến khi Thịnh Ngạo Tình miễn cưỡng đứng thẳng người lên, uể oải đứng nghiêm túc một lần nữa, ba Thịnh lại mở miệng: "Lát nữa con phải chú ý thái độ của mình, nếu có bất trắc gì... Ba cũng không ngăn cản được ông nội con lại đưa con ra nước ngoài được đâu, nghe rõ chưa?"
Nhắc đến "ra nước ngoài" vẻ mặt Thịnh Ngạo Tình đã dịu đi hơn rất nhiều, cô ta lập tức đáp lại: "Nghe rõ rồi ạ."
Ngừng nói, cô ta lại hừ lạnh trong lòng.
... Hừ, chờ cô ta qua được cửa ải ngày hôm nay, sau này cô ta nhất định sẽ tìm cơ hội trả thù lại!
Khi đang nghĩ đến đây, Thịnh Ngạo Tình liếc thấy có ai đó đang đến gần, lơ đãng nhìn lướt qua, lúc đang định thôi không nhìn nữa thì nhận ra đó là Bạch Ngữ Dung.
Thịnh Ngạo Tình cười lạnh một tiếng, nhìn cô ta đi với quản gia nhà họ Phụng đến gần mình thì hỏi: "Là cô à?"
Hôm nay là ngày gì thế?
Từ khi cô ta về nước, cả hai người từng đắc tội với cô ta đều xuất hiện ở đây?
Bạch Ngữ Dung ngẩng đầu theo giọng nói thì mới thấy rõ là Thịnh Ngạo Tình: "Cô, cô Thịnh..."
Thịnh Ngạo Tình khịt mũi một tiếng rồi bước nhanh về phía Bạch Ngữ Dung, đưa tay ra muốn cho cô ta một bạt tai.
Quản gia nhà họ Phụng thấy thế thì lập tức che chắn trước mặt Bạch Ngữ Dung, mà ba Thịnh nhìn thấy cũng vội vàng quát lớn một câu "Thịnh Ngạo Tình!"
Đến đây Thịnh Ngạo Tình mới dừng lại, cô ta thù hằn thả tay xuống, dù bị ngăn cách bởi quản gia nhà họ Phụng vẫn trừng mắt với Bạch Ngữ Dung rồi nói: "Cô chờ đó cho tôi."
"Đây là cô cả Thịnh mới về nước cách đây không lâu đúng không?" Quản gia nhà họ Phụng nhìn chằm chằm Thịnh Ngạo Tình, miệng hơi nhếch lên nụ cười lạnh lẽo: "Thật sự là một cô gái cáu kỉnh đó."
Thịnh Ngạo Tình nghe vậy mới nhìn về phía quản gia nhà họ Phụng, khinh miệt mở miệng: "Ông là ai? Chỉ là một tên người làm mà cũng xứng để nói chuyện với tôi à? Cút..."
"Thịnh Ngạo Tình!!"
Lời của Thịnh Ngạo Tình còn chưa kịp thoát ra hết, tiếng quát của ba Thịnh đã vang lên lần nữa ở đằng sau, ông ta cũng bước vội đến chỗ cô ta.
Không đợi Thịnh Ngạo Tình quay đầu gọi hết tiếng "Ba...", ông ta đã giơ tay tát một cái mạnh lên trên mặt Thịnh Ngạo Tình, khiến cho mặt cô ta cũng lệch qua một bên.
"Ba?!" Thịnh Ngạo Tình bụm mặt nhìn lại về phía ba Thịnh, trên mặt tràn ngập vẻ không thể tin được, mắt rưng rưng.
Ba lại vì cô ta mà đánh mình?! Chẳng lẽ…