Thịnh Ngạo Tình quay đầu trừng mắt với Bạch Ngữ Dung, nhìn cô ta với ánh mắt đố kỵ và thù hận
Hệt như thể ngày mai Bạch Ngữ Dung sẽ lập tức biến thành mẹ kế của cô ta vậy.
Ba Thịnh thu tay lại rồi lập tức khẽ khom người với quản gia nhà họ Phụng, trên mặt đều là vẻ áy náy, tha thiết: "Thật sự xin lỗi quản gia nhà họ Phụng, con gái tôi vô lễ rồi."
Nói xong thì quay đầu lại trừng mắt với Thịnh Ngạo Tình ngay, nổi giận đùng đùng quát lớn: "Còn không mau xin lỗi cô Bạch đi?!"
Cô Bạch? Bây giờ bất cứ thứ gì xuất hiện đều bắt cô ta phải xin lỗi đúng không?!
Thịnh Ngạo Tình bụm mặt, lườm nguýt Bạch Ngữ Dung.
Ba Thịnh thấy vẻ mặt đó của Thịnh Ngạo Tình thì biết cô ta không phục, lập tức lại la to một tiếng "Ngạo Tình!".
Sau khi ba Thịnh túm lấy Thịnh Ngạo Tình, nhắc nhở cô ta giống như đang cảnh cáo: "Đây là cháu gái của ông ba Phụng, cô Bạch - Bạch Ngữ Dung. Còn không mau xin lỗi?!"
Thịnh Ngạo Tình nghe nói thế mới không cam lòng mà thả tay xuống, kìm nén sự bực bội quay đầu nhìn sang một bên, nhanh chóng nói một cách thiếu chân thành: "... Xin lỗi cô Bạch."
Bạch Ngữ Dung nhìn chằm chằm dấu tay trên mặt Thịnh Ngạo Tình, trong lòng lại dâng lên chút cảm giác sung sướng.
Đến khi quản gia nhà họ Phụng quay đầu nhìn cô ta một cái, Bạch Ngữ Dung mới hoàn hồn, vội vã cụp mắt khẽ lên tiếng: "Không có việc gì."
Quản gia nhà họ Phụng thấy thế mới thôi nhìn, quay đầu về phía ba Thịnh, cười một cái rồi nói: "Cũng chỉ là một hiểu lầm nhỏ, ông Thịnh không cần phải như thế, dù sao... Cô Thịnh mới về nước đúng không?"
Ở nhà họ Phụng, Bạch Ngữ Dung là một con chó rất có ích nhưng ở trước mặt người ngoài, để cô ta khó chịu chính là đang khiến nhà họ Phụng mất mặt.
Cho nên thứ quản gia nhà họ Phụng bảo vệ là thể diện của nhà họ Phụng chứ chẳng có liên quan gì với Bạch Ngữ Dung cả.
"Ôi chao... Nghe ông nói như vậy thì tôi yên tâm rồi." Ba Thịnh cười, nét mặt như thuở phào nhẹ nhõm, ngập ngừng nhìn về phía ông ta và Bạch Ngữ Dung, giọng điệu chần chờ: "Hôm nay quản gia nhà họ Phụng và cô Bạch tới đây là... ?"
Nhắc đến vấn đề này, không chỉ Bạch Ngữ Dung cúi đầu xuống hơn một chút, mà ngay cả sắc mặt của quản gia nhà họ Phụng cũng trở nên khó coi hơn.
Không cần đợi câu trả lời của đối phương ba Thịnh cũng đã biết mình đã hỏi sai chỗ rồi.
"Cũng không có gì, chỉ là đến để.. Làm ít chuyện." Quản gia nhà họ Phụng nhàn nhạt đáp lại, dừng một chút rồi lại hỏi ba Thịnh: "Còn ông Thịnh đây thì sao?"
"Chuyện này..." Nói đến bản thân mình, sắc mặt của ba Thịnh cũng có chút không ổn.
Ông ta cũng không thể kể là mình đưa Thịnh Ngạo Tình đến nhà để xin lỗi, tốt nhất là có thể quỳ gối cầu Tô Tái Tái tha thứ chứ?
Tuy rằng từ lúc nhận được thông tin vào hôm qua, đúng là ba Thịnh đã ước gì có thể bắt Thịnh Ngạo Tình quỳ xuống trước Tô Tái Tái, nhưng qua một đêm, cơn tức giận cũng đã nguôi ngoai từ lâu.
Bây giờ bình tĩnh suy ngẫm lại thì ông ta cảm thấy không nhất thiết phải đến mức quỳ xuống như thế.
Chỉ cần Thịnh Ngạo Tình xin lỗi đàng hoàng thì ba Thịnh thấy như thế cũng đủ rồi.
Bọn họ có thành ý như thế, Tô Tái Tái cũng không thể không nhượng bộ một cách vô lý chứ nhỉ?
Ba Thịnh vừa nghĩ vừa cười hề hề với quản gia nhà họ Phụng.
Bọn họ đều biết đối phương chẳng hề nói thật, nhưng lại bởi vì tình thế bức bách mà không thể rời đi, chỉ có thể tiếp tục lúng túng đứng ở chỗ cũ, mắt to trừng mắt nhỏ với đối phương.
Trong lúc đó cũng kiếm cớ mà liếc nhìn về hường ký túc xá của Luyện Khí Viện, trong lòng tự nhủ…
Sao Tô Tái Tái này đến bây giờ vẫn chưa đi ra nữa?
Ngay lúc bốn người họ đang nghĩ như thế thì Tô Tái Tái vừa mới xuống xe cùng với Tống Khanh, họ đến nhà cũ của nhà họ Bạch.
Tô Hồng Bảo biết chuyện Tống Khanh xuất quan sớm thì ngay lập tức trở về thủ đô. Cậu ấy hẹn Tô Tái Tái gặp nhau ở bên ngoài nhà cũ của nhà họ Bạch.
Đương nhiên, vé máy bay là do Trình Hồng Huy đặt.
Vốn dĩ Trình Hồng Huy cũng tính theo Tô Hồng Bảo cùng nhau quay về thủ đô, nhưng anh ấy mới tiếp nhận nhà họ Trình, có rất nhiều việc phải tự mình xử lý, không thể nhanh chóng rời đi được, thế nên đành phải để Tô Hồng Bảo quay về một mình.