Khi Tô Tái Tái dẫn Tống Khanh tới nhà cũ của nhà họ Bạch, cô lập tức nhìn thấy Tô Hồng Bảo đứng trên bậc thang, trông ngóng đã lâu.
Cậu trai trẻ khi thấy Tống Khanh thì đôi mắt đột ngột sáng lên.
Cậu ấy tranh thủ lúc hai người đi tới gần để chỉnh trang lại trang phục, sau đó rất cung kính mà chắp hai tay lại, làm lễ với Tô Tái Tái và Tống Khanh, nói: “Tiểu sư thúc, sư… Sư phụ.”
Lúc gọi “sư phụ”, Tô Hồng Bảo còn hơi cà lăm, thậm chí sau gọi xong, cậu ấy còn nhanh chóng mở to mắt nhìn Tống Khanh giống như sợ anh không thích mình vậy.
Tống Khanh im lặng nhìn Tô Hồng Bảo một lúc rồi mới quay qua nhìn Tô Tái Tái.
Trong con ngươi tĩnh lặng và sâu hun hút tựa như đang hỏi “Đó là ai thế?”
Tô Tái Tái thấy vậy, cô nhìn Tô Hồng Bảo một chút, thấy cậu ấy không được Tống Khanh đáp lại nên bứt rứt bất an, thế là cô vươn tay xoa đầu cậu một cái.
Sau đó cô mới nhìn Tống Khanh rồi nói: “Sư đệ, sư phụ giúp cậu nhận đệ tử, ông ấy lo lắng cậu cứ thanh tâm quả dục như vậy thì về già không có ai chăm lo. Tôi cảm thấy rất có lý nên đã thay cậu gật đầu đồng ý rồi.”
Tô Tái Tái nói tới đây thì nhịn không được khoe khoang về Tô Hồng Bảo: “Bé ngỗng rất đáng yêu, ánh mắt của tôi tốt lắm, tin tưởng cậu nhất định sẽ thích người đệ tử ngoan ngoãn này.”
Tống Khanh nghe cô nói xong, trong đáy mắt dịu dàng hơn một chút, gương mặt lạnh lùng cũng có thêm chút độ ấm.
“Ừ, ánh mắt của chị luôn rất tốt.” Sau khi nói xong, anh quay lại nhìn “người đệ tử giá hời” của mình, nhỏ giọng nói: “Sư phụ không mang theo quà gặp mặt, đợi sau khi quay về sẽ bổ sung sau.”
Tô Hồng Bảo rất kích động, cậu ấy lắc đầu liên tục, lắc một lúc rồi cảm thấy không đúng lắm lại đổi thành trịnh trọng gật đầu.
Gương mặt hồng hồng thiệt là đáng yêu.
Tô Tái Tái đứng bên cạnh thấy vậy thì cười trêu chọc cậu ấy: “Bé ngỗng… Con vừa lắc đầu vừa gật đầu, có phải là không muốn nhận quà của sư phụ con không?”
Tô Hồng Bảo nghe thế nôn nóng vô cùng: “Đương nhiên là con muốn rồi! Nhưng mà…”
Cậu ấy dừng lại một chút, đôi mắt lóe sáng nhìn thoáng qua Tống Khanh một cái rồi nói: “Con lo lắng gây phiền toái cho sư phụ.”
“Không phiền gì cả, sư phụ con tốt lắm. Xưa giờ đệ ấy muốn thì không có chuyện không làm được, đúng không sư đệ?” Tô Tái Tái nói xong thì không quên quay lại nhìn Tống Khanh.
“…” Tô Hồng Bảo muốn nói gì đó, nhưng cậu ấy nhìn Tống Khanh một lúc, cuối cùng vẫn mím môi không nói gì.
Cậu yên lặng nhìn Tô Tái Tái.
… Tiểu sư thúc, bây giờ sư điệt nhìn sư thúc không hiểu sao lại cảm thấy sư thúc có hơi ngốc nghếch.
Tô Tái Tái đang nhìn Tống Khanh nên không để ý tới đôi mắt nhỏ đang híp lại của Tô Hồng Bảo, nếu không thì chắc chắn là cô lại muốn vươn tay xoa đầu cậu ấy cái nữa.
Tống Khanh quay đầu nhìn Tô Tái Tái, đôi mắt anh dạo một vòng trên mặt cô, sau đó gật đầu, nhỏ giọng ừ một tiếng.
Tô Tái Tái lại quay qua nhìn Tô Hồng Bảo, đắc ý nhướng lông mày, giống như đang nói: “Sư điệt nhìn xem, sư thúc nói đúng không?”
Tô Hồng Bảo… Cậu ấy không quá muốn nói chuyện.
Cũng may còn có việc lớn phải làm, sau khi nói chuyện vài câu, Tô Tái Tái chuẩn bị dẫn mọi người vào trong nhà cũ, có điều cô mới vươn tay ra đã bị Tống Khanh giữ lại.
Tô Tái Tái quay lại nhìn Tống Khanh, nghi hoặc hỏi: “Sao thế sư đệ?”
“Phùng cửu, tốt nhất đừng sử dụng thuật pháp.” Tống Khanh nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Tô Tái Tái, nhắc nhở cô.
Cô sửng sốt một chút, cười: “Chút chuyện nhỏ… Ừm… Được rồi!”
Tô Tái Tái còn chưa nói xong đã thấy đôi mắt sâu hút của Tống Khanh lạnh lùng nhìn mình, cô ngượng ngùng sờ sờ sống mũi, mỉm cười ngại ngùng nói: “Việc này cậu có kinh nghiệm hơn tôi. Đều nghe cậu cả.”
Hình như cô nhớ ra cái gì đó nên quay qua nhìn Tô Hồng Bảo, nói: “Vậy để bé ngỗng mở đi, vừa đúng lúc để sư đệ thấy khả năng của nó. Biết đại khái thì sau này cũng dạy tốt hơn.”
“Tiểu sư thúc, sư thúc đừng gọi con bé ngỗng…” Tô Hồng Bảo chun mũi nói.
Cậu ấy còn chưa nói hết đã thấy Tống Khanh gật đầu nhìn cậu ấy: “Bé ngỗng, con mở đi.”
“Vâng!” Tô Hồng Bảo lập tức ưỡn ngực, ngẩng đầu, lớn tiếng đáp lại rồi đi lên bậc thang.
Tô Tái Tái ở bên cạnh hơi ngạc nhiên một chút, cô chớp mắt, rồi quay đầu lại nhìn Tống Khanh ở đằng sau, giọng nói mang theo chút ý tố cáo: “Sao cậu gọi nó là bé ngỗng mà nó lại không có ý kiến gì cả?”