Tống Khanh cười, vươn tay để lên đầu Tô Tái Tái, im lặng trấn an cô.
Sau khi Tô Hồng Bảo thuận lợi mở kết giới của nhà cũ xong, vẻ mặt đầy mong chờ quay đầu nhìn Tống Khanh, dáng vẻ như “Cầu được khen ngợi!” thì cũng vừa kịp lúc anh thu tay về, nhìn Tô Hồng Bảo rồi gật đầu.
“Ừ, tốt lắm.” Anh im lặng một chút rồi lườm người bên cạnh, nói thêm: “Tiểu sư thúc dạy con rất tốt.”
“Tất nhiên rồi!” Tô Tái Tái kiêu ngạo nói.
Tô Hồng Bảo chớp mắt mấy cái, nuốt câu “Thật ra đa phần là do sư tổ dạy, tiểu sư thúc không liên quan gì mấy” xuống bụng.
Cậu ấy len lén nhìn thấy Tống Khanh nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay Tô Tái Tái, thế là vội vàng nhìn qua chỗ khác, đồng thời nói: “Sư phụ, tiểu sư thúc, chúng ta đi vào chứ?”
Tống Khanh gật gật đầu, cứ thế kéo Tô Tái Tái vào trong nhà cũ.
Tô Hồng Bảo đi theo sau hai người họ, rất lanh lợi.
Có điều cậu ấy vẫn nhịn không được mà nhìn lén hai người đang nắm tay nhau, nhìn một chút thì lại nhìn qua chỗ khác, không bao lâu sau lại len lén nhìn lại.
Không biết, tiểu sư thúc… Khi nào sư thúc mới phát hiện ra sư thúc vẫn đang bị sư phụ nắm tay nhỉ?
Trong lòng Tô Hồng Bảo tò mò suy nghĩ.
Đáp án này khi bọn họ đi tới bên cạnh hồ liền được công bố.
“Sư đệ, làm phiền một chút.” Sau khi Tô Tái Tái gọi cả buổi mà vẫn không thấy nữ quỷ ló ra, cô rốt cuộc không còn kiên nhẫn nữa, rút tay ra khỏi tay Tống Khanh, chỉ vào đáy hồ.
Cô im lặng một lúc vẫn không thấy Tống Khanh phản ứng gì, lúc này mới quay đầu lại nhìn anh đầy nghi ngờ: “Sư đệ?”
Tống Khanh rời mắt khỏi bàn tay đột nhiên trống rỗng của mình, mí mắt hơi nhướng lên nhìn Tô Tái Tái.
Anh chậm rãi đáp lại một tiếng, ngón tay chỉ ra, viên ngọc đen đột ngột xuất hiện trên mặt hồ, từ trên không trung rơi thẳng xuống dưới.
Một cơn gió lốc màu đen dần dần hình thành xung quanh viên ngọc đen, khi cơn gió lốc tản ra, một con vua sói đột ngột đạp lên mặt nước, mắt thú nhìn chằm chằm dưới đáy hồ, mấy giây sau, nó nhanh chóng khóa chặt lấy con mồi, nhảy vọt lên rồi đột ngột đâm vào trong hồ nước.
Dưới mặt hồ truyền tới tiếng thét chói tai, giống như bị cái gì đó vô cùng đáng sợ uy hiếp.
Có giãy dụa thế nào cũng vô ít, gần như chỉ tốn vài phút, vua sói đã cắn lấy cái đuôi của nữ quỷ, cứ thế ném nó lên bờ.
Nữ quỷ đụng vào thân cây, rớt xuống đất rồi lăn vài vòng mới có thể dừng lại được.
Cả người nữ quỷ dính đầy cỏ vụn, nó nằm trên mặt đất, hơi lắc lắc cái đầu bị va đập tới choáng váng rồi nhanh chóng muốn chạy trốn vào trong hồ.
Nhưng nó vừa mới quay người đi đã bị vua sói cản đường.
Cái đuôi nó hơi động, hai tay chống lên, cố hết sức lùi về sau, cũng há to mồm gào thét.
Đáng tiếc, dáng vẻ ngoài mạnh trong yếu nhớt này của nữ quỷ chỉ khiến vua sói thở phì một tiếng, nó giơ chân trước lên, chậm rãi vuốt ve bộ lông của mình.
Động vật do lá bùa huyễn hóa gọi ra tính cách ít nhiều gì cũng có chút giống với nguyên chủ, vua sói không ngoại lệ.
“Đừng có gào thét nữa, tôi tìm cô lấy đồ.” Tô Tái Tái nói xong lại nhìn nữ quỷ: “Viên thuốc lần trước tôi đưa cho cô đâu rồi?”
Nữ quỷ nghe thế cảnh giác nhìn về phía Tống Khanh, anh hơi nhướng mắt, ánh mắt trầm tĩnh dọa cho con nữ quỷ nhảy dựng, nó lập tức quay qua nhìn Tô Tái Tái, điên cuồng gật đầu.
Sau đó nó há to miệng, phun ra một thứ gì đó màu trắng to chừng bằng quả bóng bàn.
Đó mà một con trùng, cả người dính đầy chất dịch màu trắng, sau khi rơi vòng vòng rồi rớt xuống đất, dường như nó cảm nhận được bản thân đã rời khỏi vật chứa, thế là chậm rãi giãn người ra, đi tìm kiếm một vật chứa mới.
“… Cá chình mũi hếch bảy mang?” Tống Khanh nhìn nó, nhanh chóng nhận ra đó là gì.
Tô Tái Tái gật đầu, chứng thực suy đoán của Tống Khanh: “Trước đó tôi chỉ hơi nghi ngờ thôi, bây giờ có thể xác định rồi.”
Cá chình mũi hếch bảy mang chỉ có khi ký sinh trong cơ thể người mới có cơ hội biến thành côn trùng trưởng thành. Sau khi bọn nó trưởng thành sẽ ở trong đầu của vật chủ tranh đoạt quyền khống chế.
Nhưng chỉ có con mạnh nhất mới có thể đánh bại những con khác, sau khi ăn hết đầu lưỡi của vật chủ, nó sẽ bám vào cổ họng, dùng phần đuôi ngụy trang thành “đầu lưỡi” mới của vật chủ.