“Được rồi, được rồi, tao trách oan mày rồi. Vuốt lông cho mày nhé? Hay là mua bánh bao ngọt?” Tô Tái Tái nghĩ một chút rồi bổ sung: “Chúng ta tới căn tin của Luyện Đan Viện ăn đi, gần đây cơm ở căn tin bọn họ là ngon nhất.”
Vua sói thở một hơi ra, dáng vẻ như đang nói: “Tôi có thể làm gì khác à?”
Tô Tái Tái thấy vậy lại xoa xoa lông nó, khi cô đang tính nói thêm gì đó, tiếng chuông điện thoại đúng lúc vang lên, cắt ngang ý định của cô.
Người gọi tới vừa hay là Ngô Hạo.
“Thật là trùng hợp.” Tô Tái Tái nhận điện thoại, nhìn Tống Khanh bật cười.
Cô để điện thoại sát vào tai, nói: “Đàn anh Ngô Hạo, vừa đúng lúc tôi cũng tính tìm anh.”
“Đàn em, ở chỗ tôi có thứ đồ muốn nhờ cô giúp đỡ phân biệt một chút.” Ngô Hạo nhíu mày, sau khi nói xong lại nhìn về những cái ống thí nghiệm của mình.
Từ sau khi nhặt được đan dược ở ký túc xá của Hoàng Trầm Giai, Ngô Hạo dùng mắt thường vẫn không biết được nó là cái gì, nên anh ấy cho thành viên trong đội cắt ra một chút, bỏ vào trong ống nghiệm, tính dùng nước pha loãng ra để phân định thành phần.
Không ngờ rằng khi phần thuốc nhỏ đó tan ra trong nước, nó lại rã thành từng mảng, từng mảng… Trông giống như da đầu đang chìm nổi trong ống nghiệm. Ở trên cùng có một lớp dầu trơn màu vàng nhạt trong suốt bao phủ.
Thành viên trong đội kiểm tra sơ bộ, kết luận đó là da người!
Điều quái dị là, da người này lại có phản ứng kỳ quái với cơ thể sống.
Tối hôm qua phó viện trưởng Quách xảy ra chuyện, bây giờ Nghiêm Thanh và Chu Phổ đều ở bên cạnh chăm sóc ông ấy.
Những người khác của Luyện Đan Viện thì Ngô Hạo không tin tưởng lắm, cho nên phải gọi điện thoại cho Tô Tái Tái.
“Được, tôi biết rồi. Tôi có thể lờ mờ đoán được đó là cái gì rồi. Có điều… Chờ chúng tôi tới đó rồi nói chi tiết hơn.” Tô Tái Tái nói với Ngô Hạo ở đầu bên kia điện thoại, đồng thời nhìn về phía cá chình mũi hếch bảy mang đã bị Tô Hồng Bảo cẩn thận cho vào ống đựng bằng trúc và bịt kín lại.
Cô nói tiếp: “Chắc lát nữa anh cũng biết nó là cái gì thôi.”
Sau khi cúp máy, Tô Tái Tái cười với Tống Khanh, nói: “Sư đệ, lát nữa chúng ta tới căn tin của Luyện Đan Viện sau, bây giờ đi nếm thử đồ ăn của căn tin Lục Bộ trước được không?”
Tống Khanh cười, gật đầu.
Tô Hồng Bảo ở bên cạnh thấy vậy lại nhịn không được trong lòng lén lút nói thầm.
Tiểu sư thúc, cho dù sư thúc nói sư phụ cùng nhau đi ăn bánh bao ngọt thì chắc là sư phụ cũng sẽ gật đầu thôi!
Tô Tái Tái và hai người còn lại đã đến Lục Bộ, họ vừa mới xuống xe thì Ngô Hạo đã đợi ở đó từ sớm lập tức dẫn phụ tá A Lai bước nhanh đến đón.
“Đàn em, ơ… anh Tống.” Ngô Hạo nhìn Tống Khanh, dừng một chút rồi mới cung kính gọi một tiếng “anh”.
Đêm qua đã xảy ra quá nhiều chuyện, anh ấy mới xử lý chuyện của Hoàng Trầm Giai được một nửa thì đã bị gọi đến bệnh viện.
Mãi đến khi trở về Lục Bộ, nhờ đội viên kiểm tra viên đan dược đó thì họ mới phát hiện ra bóng dáng của Tống Khanh và vị đạo trưởng trong núi qua camera giám sát đã lấy từ Đại học Đế Đô.
Nhất là cảnh Tống Khanh dễ dàng giải quyết Hoàng Trầm Giai chỉ bằng một chiêu, thật khiến mọi người kinh ngạc.
Hơn nữa, chuyện đã xảy ra tại cuộc đấu giá Hội Huyền học hôm qua cũng khá rầm rộ, cho nên bây giờ Ngô Hạo nhờ Ngô Lục Lục điều tra xem thì đương nhiên anh ấy đã biết được thân phận của Tống Khanh.
—— Ngoài việc là sư đệ của Tô Tái Tái ra thì anh còn là hội trưởng chưa từng lộ mặt của Hội Huyền học!
Khó trách sao bây giờ anh ấy gặp lại Tống Khanh lại trông câu nệ hơn hôm qua.
Tống Khanh khẽ gật đầu với Ngô Hạo rồi nhìn sang Tô Tái Tái.
Tô Tái Tái cùng anh bốn mắt nhìn nhau, rồi chợt hiểu ra “ồ” một tiếng, cô như thể cuối cùng đã nhớ đến điều gì đó dưới sự nhắc nhở của Tống Khanh, cô nhìn Ngô Hạo nói: “Đàn anh Ngô, tôi có mang theo một thứ tới đây, anh xem qua nhé.”
Cô vừa nói vừa nhìn Tô Hồng Bảo, kêu một tiếng “bé ngỗng”, ra hiệu cậu đưa đồ cho Ngô Hạo.
Tô Hồng Bảo gật đầu rồi đưa đồ cho phụ tá A Lai bước tới nhận lấy.
Trong khoảnh khắc sang tay, thứ được đựng trong ống tre dường như cảm nhận được nguy hiểm, nó đột nhiên giãy giụa dữ dội, khiến người ta có thể cảm nhận được điều đó qua ống tre.