A Lai giật mình, lúc này mới nhận ra thứ ở bên trong là một sinh vật sống.
“Đây là… ?” Ngô Hạo cũng nghe thấy tiếng động bên trong, anh ấy quay qua nhìn ống tre rồi lại nhìn Tô Tái Tái với vẻ thắc mắc.
“À, tôi quên nói đó là sinh vật sống.” Tô Tái Tái nói, dừng một chút thì cô nhìn A Lai, nói thêm: “Anh yên tâm đi, do đã dán phong ấn rồi nên nó không ra được đâu.”
Sau khi nghe vậy, A Lai mới yên tâm gật đầu.
Đây không phải là nơi để nói chuyện chi tiết, Ngô Hạo làm động tác “mời” rồi dẫn đám người Tô Tái Tái đi về phía phòng thí nghiệm.
Sau khi đến phòng thí nghiệm, Ngô Hạo đưa tay ra hiệu với đội viên, đối phương lập tức mang ống nghiệm tới.
Ngô Hạo nhận lấy ống nghiệm, vừa đưa cho Tô Tái Tái, vừa nói: “Đàn em, chính là cái này, cô nhìn xem.”
Tô Tái Tái đang định đưa tay nhận lấy thì Tống Khanh luôn đứng bên cạnh đã nhanh tay hơn, khiến cô và Ngô Hạo sửng sốt và đồng loạt nhìn Tống Khanh.
“Sư đệ?”
Tống Khanh nhìn chất đục ngầu trong ống nghiệm, nhàn nhạt nói: “Tôi xem cũng như vậy thôi.”
Dừng một chút, anh liếc nhìn Tô Tái Tái, sau đó rời mắt đi rồi mới thản nhiên nói: “Bây giờ những thứ này, nếu có thể không chạm vào thì đừng chạm vào.”
“Ồ.” Tô Tái Tái không nghĩ gì nhiều, cô ngoan ngoãn thật thà gật đầu rồi đến gần Tống Khanh, mượn tay của anh để cùng nhìn vào ống nghiệm, cô vừa xem vừa hỏi: “Thế nào? Cậu đã nhìn ra đó là gì chưa?”
Tống Khanh nhìn dáng vẻ ngó dáo dác của cô ở bên cạnh mình, thế là anh đưa món đồ trong tay qua một chút để Tô Tái Tái có thể nhìn kỹ hơn.
Sau khi xác định cô đã xem xong, anh không cần nhờ Tô Tái Tái đưa trả mà anh đã trực tiếp trả lại cho Ngô Hạo.
Ngô Hạo nhận lấy, nhìn qua nhìn lại giữa hai người với ánh mắt tràn đầy mong đợi.
“Đàn anh Ngô, anh xem thử thứ kia có thể cho anh đáp án hay không.” Tô Tái Tái suy nghĩ một hồi thì chỉ vào ống tre mà A Lai đặt trên bàn.
Sau khi nghe thấy vậy, mọi người và Ngô Hạo đồng loạt quay qua nhìn ống tre.
Đúng lúc này, thứ trong ống tre lại cựa quậy dữ dội, khiến mọi người giật mình.
“À, anh nhất định phải cẩn thận đấy.” Tô Tái Tái suy nghĩ một chút rồi nói: “Thứ này sẽ chui vào cơ thể của con người để ký sinh.”
Ngay khi lời này vừa nói ra, A Lai vốn đã đưa tay ra, đột nhiên nghĩ đến thứ đã bò ra khỏi cơ thể của Hoàng Trầm Giai vào ngày hôm qua, thế là anh ấy lập tức cả người dựng tóc gáy và rút tay lại.
Anh ấy đau khổ nhìn Tô Tái Tái, nói: “Cô Tô, thứ trong này… sẽ không… giống như sâu ký sinh đấy chứ?”
Lời còn chưa dứt thì mọi người đã thấy Tô Tái Tái lộ vẻ hơi kinh ngạc: “Ơ? Sao anh biết vậy?”
Dừng một chút, cô như thể nghĩ đến điều gì đó rồi gật đầu: “À, có phải vì Hoàng Trầm Giai không?”
Á á á! Cô Tô, cô đừng nói nữa! Họ vất vả lắm mới ép bản thân mình phải quên đi những gì đã thấy đêm qua!
Có lẽ do biểu cảm của mọi người quá dữ dội nên hình như Tô Tái Tái đã đoán ra được, cô mỉm cười nói: “Ồ, xem ra đúng là như vậy rồi. Nhưng muốn vượt qua sợ hãi thì phải nhìn thẳng vào nó. Mọi người xem nè, chẳng phải hôm nay là một cơ hội tốt sao?”
“...” Đây là cơ hội tốt gì chứ!
Tất cả mọi người ở Lục Bộ đều sầu não.
Họ thà đối mặt với lệ quỷ, cũng không muốn gặp lại thứ mà mình đã thấy đêm qua!
Thật sự, chỉ nghĩ thôi mà toàn thân đã nổi da gà rồi.
Tuy nhiên, cho dù họ có không muốn đến mấy thì cuối cùng người của Lục Bộ cũng phải cắn răng lôi con cá chình mũi hếch bảy mang được đựng trong ống tre ra.
Sau khi lấy một ít dịch mô đi xét nghiệm, kết quả khiến cho những người của Lục Bộ phải bất ngờ.
—— Bên trong cơ thể của cá chình mũi hếch bảy mang và đan dược lại giống đến chín mươi phần trăm.
Bằng cách này thì có thể xác nhận được một số điều, Tô Tái Tái đưa viên thuốc đã lấy từ chỗ Bạch Ngữ Dung ra nói với Ngô Hạo và nhắc nhở họ phải chú ý đến Phụng Hồng Bác.
“Tôi biết rồi.” Ngô Hạo trầm ngâm gật đầu, sau đó nhìn Tô Tái Tái, biết ơn nói: “Cảm ơn đàn em, cô đã giúp đỡ tôi rất nhiều.”
“Chuyện nhỏ.” Tô Tái Tái cười tủm tỉm xua tay: “Chỉ cần đàn anh mời chúng tôi tham quan nhà ăn của Lục Bộ là được rồi.”