"Yên tâm đi, chuyện của sư thúc, sư thúc biết rõ." Tô Tái Tái còn chưa dứt lời thì, Tống Khanh ở một bên lại hơi nhướng mày lên, dáng vẻ như đang truy hỏi cô "Chị biết rõ chuyện của chính chị?".
Tô Tái Tái cười ngượng ngùng, sau khi cười hai tiếng “hì hì” với Tống Khanh, thì lần nữa nhìn về phía Tô Hồng Bảo nghiêm mặt nói thêm.
"Cho dù sư thúc không hiểu rõ lắm nhưng sư phụ con cũng biết mà. Đúng không sư đệ?"
Tống Khanh nhìn Tô Tái Tái đang nở nụ cười lấy lòng với chính mình, đưa tay ra xoa đầu cô, đáy mắt mỉm cười.
"Ừm."
------
Vốn dĩ Tô Tái Tái quay về Đại học Đế Đô vô cùng hứng khởi, đang chuẩn bị đưa Tống Khanh và Tô Hồng Bảo đi dạo xung quanh thì lại bắt gặp Bạch Ngữ Dung và Thịnh Ngạo Tình.
Nụ cười trên mặt cô lập tức nhạt nhòa đi nhiều, cũng chậc nhẹ một tiếng.
Dĩ nhiên Tống Khanh cũng để ý thay sự thay đổi trên nét mặt cô, nhìn theo hướng mắt của Tô Tái Tái, ánh mắt anh dừng lại trên người Bạch Ngữ Dung thêm một giây, sau khi đã thấy rõ luồng khí giữa hai đầu lông mày cô ta thì mới quay đầu nhìn về phía Tô Tái Tái.
"Cô ta chính là?"
Tô Tái Tái gật đầu, đăm chiêu một lúc rồi nhìn về phía Tống Khanh, nói nửa đùa nửa thật: "Chân trước còn đang nói cậu, chân sau đã nhìn thấy người rồi, bảo không phải duyên phận thì tôi không tin đâu."
Nói xong, sau đó Tô Tái Tái tỏ ra tức giận rồi mới tiếp tục cất bước về phía trước.
Còn chưa kịp đi đến, quản gia nhà họ Phụng và ba Thịnh đã sớm nhìn thấy ba người nên đã tiến lại gần họ.
Vẻ mặt tươi cười mở miệng.
"Cô Tô..."
"Tiểu Tô..."
A?
Quản gia nhà họ Phụng và ba Thịnh cùng nhau ngạc nhiên, đang nói thì tự dưng dừng lại, quay đầu ngỡ ngàng nhìn về phía đối phương, dường như đều đang hỏi "Ông cũng đến tìm cô ấy?".
Tô Tái Tái quan sát hết tất cả biểu cảm của hai người họ, lại ngước mắt lên nhìn về phía Bạch Ngữ Dung và Thịnh Ngạo Tình vẫn đang còn đứng ở chỗ cũ không nhúc nhích.
Sau khi nhìn hai người vài lần với anh mắt cười như không cười, thì mới cụp mắt về nhìn lại hai người trước mặt, uể oải mở miệng: "Có việc gì?"
Câu nói này cũng khiến quản gia nhà họ Phụng và ba Thịnh hoàn hồn ngay lập tức, lần nữa nhìn về phía Tô Tái Tái.
Cũng không đoái hoài tới kinh ngạc việc đối phương cùng chính mình mục đích đồng dạng rồi liên tiếp nói rõ ý đồ đến.
"Ông ba nhà tôi sau khi về thì nghĩ lại, cứ cảm giác ở Hội đánh giá đan dược cô Tô đã có chút hiểu lầm với nhà họ Phụng, cho nên hôm nay cố ý dặn đi dặn lại với tôi rằng đưa cô Ngữ Dung đến để nhận lỗi." Quản gia nhà họ Phụng vừa nói vừa khẽ khom người.
Sau khi dừng lại lập tức quay đầu liếc mắt với Bạch Ngữ Dung.
Sau khi thấy ánh mắt như bảo "cô mau lại đây", Bạch Ngữ Dung mới mím môi lại, cúi đầu chịu đựng khuất nhục, từ từ tiến lên.
Nhưng đến khi cô ta đến gần, vốn dĩ nụ cười nhẹ vẫn còn đọng lại trên khuôn mặt Tô Tái Tái lại dần tắt đi, hàng lông mày cau lại nhìn chằm chằm Bạch Ngữ Dung.
Bạch Ngữ Dung càng đến gần, vết thương của cô lại nhức nhối, nhói lên liên tục, máu từ từ rỉ ra.
Bạch Ngữ Dung không hề biết về những chuyện này. Sau khi cô ta đứng bên cạnh quản gia nhà họ Phụng thì sợ hãi nhìn về phía Tô Tái Tái, ấp úng lên tiếng: "Cô, cô Tô..."
Lời còn chưa dứt đã bị Tô Tái Tái lập tức cắt ngang: "Bạch Ngữ Dung, Hứa Tần Nhã đâu?"
Câu hỏi này quá đột ngột, đừng bảo là Bạch Ngữ Dung, ngay cả quản gia nhà họ Phụng cũng giật mình, ông ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tô Tái Tái, dường như muốn tìm kiếm được manh mối gì từ nét mặt của cô.
Nhưng Tô Tái Tái cũng không nhìn ông ta lần nào cả, chỉ chăm chăm nhìn Bạch Ngữ Dung mà thôi.
Để nói chính xác hơn thì là cô đang nhìn chằm chằm vào giữa hai đầu lông mày của Bạch Ngữ Dung.
Dường như... có điều gì đó bí ẩn ở đó.
"Hứa, Hứa..." Bạch Ngữ Dung bỗng nhiên bị Tô Tái Tái hỏi, lập tức nói cà lăm, theo bản năng mà quay đầu lại nhìn quản gia nhà họ Phụng, vẻ mặt bối rối.
Thấy vậy, quản gia nhà họ Phụng không nhịn được mà mắng một câu "ngu ngốc" ở trong lòng, ông ta lập tức nở thêm một nụ cười, cướp lời: "À, bà Bạch à? Bà ấy vẫn luôn không khỏe từ sau khi trở về từ Hội đánh giá đan dược nhưng mà cô Tô cứ yên tâm. Ông ba đã sắp xếp cho bà Bạch tĩnh dưỡng ở một biệt thư thanh tịnh rồi, cô không cần..."