Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 739

Unknown Chương 739

Lời còn chưa dứt, đã bị ánh mắt lạnh lùng của Tô Tái Tái ghim vào, những gì quản gia nhà họ Phụng còn chưa nói hết đã nghẹn lại ở cổ họng.

"Tôi có hỏi ông à?" Tô Tái Tái nhìn quản gia nhà họ Phụng, lãnh đạm mở miệng.

Quản gia nhà họ Phụng há to miệng, cuối cùng vẫn ngậm lại vì cái nhìn lạnh buốt của Tô Tái Tái, quay đầu nhìn về phía Bạch Ngữ Dung.

Cuối cùng Tô Tái Tái cũng ngó về phía Bạch Ngữ Dung lần nữa, im lặng nhìn cô ta cho đến khi Bạch Ngữ Dung càng ngày càng cảm thấy áp lực, ánh mắt đảo quanh không dám đối mặt với cô thì cô mới lập lại câu hỏi: "Bạch Ngữ Dung, tôi hỏi cô đấy."

"Mẹ... Hứa đúng như lời quản gia nhà họ Phụng nói như vậy, tĩnh dưỡng ở, ở..." Bạch Ngữ Dung cúi đầu, từ đầu đến cuối không dám đối diện với Tô Tái Tái, kiên trì trả lời.

"... Có đúng không." Tô Tái Tái nghe Bạch Ngữ Dung trả lời, cụp mắt nhàn nhạt hỏi lại, hàng lông mi che khuất ánh mắt của cô khiến cho những người khác không biết cô đang suy nghĩ gì.

Đang đúng lúc Bạch Ngữ Dung và quản gia nhà họ Phụng lo lắng bất an, Tô Tái Tái lại ngước mắt lên, nhìn về phía ba Thịnh: "Ông thì sao? Cũng giống như bọn họ?"

Ba Thịnh nghe thế thì gật đầu liên tục, lúc này mới phát hiện Thịnh Ngạo Tình vẫn còn đứng ở vị trí cũ, lập tức quay đầu nhìn về phía con gái, nhíu mày quát lớn: "Ngạo Tình! Còn không mau lại đây?!"

Lúc này, Thịnh Ngạo Tình mới xị mặt đi đến gần ba Thịnh, buồn bực không lên tiếng đứng ở một bên.

Tô Tái Tại lại nhìn về phía ba Thịnh cười: "A, các người đến để gây chuyện à?"

Nghe câu hỏi như vậy, ba Thịnh liên tục xua tay: "Làm sao lại thế được cô Tô, chúng tôi đến để xin lỗi cô mà."

Nói xong lại nhìn Thịnh Ngạo Tình, sau khi cứng rắn trừng mắt với cô ta một cái, trầm giọng với ý cảnh cáo: "Ngạo Tình!"

Lúc này Thịnh Ngạo Tình mới tém biểu cảm trên mặt lại, buồn bực khó chịu nói với Tô Tái Tái: “Xin lỗi cô Tô, hôm qua là tôi trót dại làm sai, cho nên hôm nay tôi đặc biệt đến đây để xin lỗi cô. Cô…”

Cô ta dừng lại, thầm cắn răng rồi mới nói tiếp: “Cô muốn đánh hay muốn chửi tôi, … cô muốn làm gì cũng được.”

—— “Được thôi.”

Thịnh Ngạo Tình còn chưa nói xong thì giọng nói uể oải của Tô Tái Tái đã vang lên.

Thịnh Ngạo Tình sửng sốt một hồi rồi chợt ngẩng đầu lên nhìn cô, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin được.

Được sao?!

“Sao?” Tô Tái Tái nhìn Thịnh Ngạo Tình, cười như không cười hỏi: “Có phải câu vừa nãy ‘muốn đánh hay muốn chửi’ chỉ là nói bừa không? Thế thì…”

“Không không không!” Khi Tô Tái Tái kéo dài lời còn chưa nói xong thì ba Thịnh lập tức xua tay liên tục.

Ông ta thậm chí còn nắm lấy cánh tay của Thịnh Ngạo Tình rồi đẩy cô ta đến trước mặt Tô Tái Tái, sau đó vội vàng giải thích: “Cô Tô, chúng tôi rất chân thành và rất nghiêm túc đến xin lỗi cô.”

Dừng một chút, ba Thịnh lại nghiến răng: “Con gái tôi đang ở trước mặt cô đây, cô muốn đánh hay muốn chửi… chỉ cần cô có thể trút được cơn giận này thì cô làm gì cũng được.”

Vừa dứt lời, Thịnh Ngạo Tình lập tức quay qua nhìn ba Thịnh, nhìn ông ta như thể là một người xa lạ vậy.

Cô ta ngân ngấn nước mắt.

Ba Thịnh ngoảnh mặt làm ngơ, không nhìn con gái. Ông ta dừng một chút rồi nói tiếp: “Cô Tô, … mời cô.”

Thịnh Ngạo Tình cắn chặt môi dưới, mạnh đến mức sắp chảy máu.

Nhưng lần này cô ta không nói gì cả, chỉ nắm chặt hai tay, từ từ quay đầu lại đối mặt với Tô Tái Tái bằng sắc mặt tái nhợt.

Cô ta đã chuẩn bị sẵn sàng để chịu đựng mọi sự sỉ nhục sắp xảy ra.

Nào ngờ Tô Tái Tái chỉ lặng lẽ nhìn cô ta một hồi, rồi dời mắt sang nhìn quản gia, nói với giọng điệu lạnh lùng.

“Còn các người thì sao? Có phải cũng để mặc tôi đánh mắng tùy thích, chỉ cần tôi có thể hả giận là được rồi?”

Quản gia ngây người một hồi rồi gật đầu lia lịa: “Đương, đương nhiên rồi. Không chỉ vậy, ông ba đã đặc biệt dặn tôi mang cuốn sách còn sót lại này đến tặng cho cô Tô, xin hãy nhận lấy.”

Ông ta vừa nói vừa nhanh chóng lấy hộp gỗ ra, cung kính dâng lên bằng hai tay.

Tống Khanh nhìn Tô Hồng Bảo, cậu bé thấy vậy thì lập tức hiểu ý, cậu bước tới nhận đồ dùm Tô Tái Tái.

Quản gia theo bản năng nhìn Tô Hồng Bảo, ông ta vốn định mỉm cười gật đầu cảm ơn cậu, nhưng khi nhìn rõ Tô Hồng Bảo thì ông ta lập tức sững sờ, thậm chí trợn to mắt nhìn cậu với sắc mặt tái nhợt rồi nói ra hai tiếng: “Cậu, cậu… ?!”.


Bình Luận (0)
Comment