Ngay khi lời này vừa nói ra, lập tức khiến Bạch Ngữ Dung sững sờ và hơi thắc mắc.
Nhưng Tô Tái Tái không quan tâm cô ta có nghe hiểu được hay không, cô mỉm cười nói tiếp: “Nhưng bây giờ không còn là vấn đề tôi có tha cho cô hay không nữa.”
“...” Cái gì?
Bạch Ngữ Dung khẽ há miệng, nhưng chưa kịp nói gì thì câu hỏi tiếp theo của Tô Tái Tái đã khiến cô ta thấy cả người lạnh như băng.
—— “Tôi cho cô chút gợi ý nhé.”
Tô Tái Tái cười: “Ngày thờ cúng tổ tiên.”
Lời còn chưa dứt, nhưng dường như Bạch Ngữ Dung đã nghĩ đến điều gì đó, sự oán hận trong mắt dần bị nỗi sợ hãi thay thế.
—— [Tuy chúng ta không có quan hệ máu mủ, nhưng chỉ cần uống nước bùa này thì từ nay số phận của gia đình ba người chúng ta sẽ gắn liền với nhau, chúng ta sẽ là người nhà thân thiết hơn cả máu mủ ruột thịt.]
Từ nay về sau, số phận gắn liền với nhau, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.
Tô Tái Tái đang chiêm ngưỡng biểu cảm của Bạch Ngữ Dung, hơi ngước mắt lên nhìn đỉnh đầu của cô ta, sau đó lại cười tủm tỉm nhìn cô ta, mặc kệ vết đau nhói trên tay mà nói thêm.
“Bạch Ngữ Dung, giết mẹ… sẽ bị trời phạt đấy.”
! ! !
“Cô, cô đang nói bậy bạ gì đó?!” Bạch Ngữ Dung trợn mắt nhìn Tô Tái Tái, trong lòng cảm thấy sợ hãi.
Hai ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, nên dây thần kinh của Bạch Ngữ Dung vốn đã căng như dây đàn.
Hiện giờ Tô Tái Tái nói ra những lời này, chẳng khác nào một lưỡi dao cắt đứt chút lý trí cuối cùng mà cô ta cố gắng níu giữ, con ngươi trong mắt không ngừng chuyển động, như thể sắp sụp đổ.
Cô đã biết được những gì? Cô đã biết được bao nhiêu chuyện?!
Hay là... cô đã “nhìn thấy” cái gì đó rồi?
Những dòng suy nghĩ cứ cuộn chạy trong đầu của Bạch Ngữ Dung, đến khi ý nghĩ này đột nhiên loé lên thì cô ta chợt đứng cứng nhắc, đờ người ra ngay tại chỗ.
Dần dần, một luồng khí lạnh từ sống lưng lan ra.
Như là mấy ngày nay đã bỏ qua điều gì đó, cho đến tận bây giờ khi bị Tô Tái Tái vạch trần, cô ta mới từ từ cảm nhận được những thay đổi xung quanh mình.
Trước lời chất vấn của Bạch Ngữ Dung, Tô Tái Tái chỉ khẽ cười rồi chậm rãi bổ sung: “Dù cô không ra tay,... thì cô vẫn là đồng phạm.”
Bạch Ngữ Dung hít thở không thông, không nhịn được mà lảo đảo lùi lại hai bước.
Cô ta nhìn về phía Tô Tái Tái rồi khẽ há miệng, nhưng lại không phát ra được tiếng nào.
Tô Tái Tái thấy dáng vẻ này của cô ta thì đưa mắt nhìn quản gia đang đứng ngây người ở một bên kể từ lúc cô nói ra hai chữ “giết mẹ”.
Cô bình thản cất lời: “Trở về nói với Phụng Hồng Bác, bảo ông ta đợi đấy.”
Quản gia nghe thế, bỗng chốc ngẩng đầu nhìn về phía Tô Tái Tái, chạm phải ánh mắt lạnh lùng của cô thì không khỏi giật mình.
Ông ta không dám nói lời nào mà chỉ tùy tiện gật đầu rồi dẫn theo Bạch Ngữ Dung nhếch nhác rời đi.
Giống như là con chó hoang cụp đuôi bỏ chạy vậy.
Tô Tái Tái nhìn theo bóng lưng của quản gia, khẽ cử động tay, trong nháy mắt có một lá bùa màu trắng bay ra, biến thành một con cá nhảy xuống mặt đất, hóa thành một cái bóng rồi nhanh chóng bơi vào trong bóng của quản gia, hòa làm một và biến mất không dấu vết.
Ngay khi làm xong những việc này, vết thương trên tay của Tô Tái Tái hơi nứt ra, rách làm đôi, tiếp sau đó lập tức có vài giọt máu tươi nhỏ tí tách xuống mặt đất.
Tô Hồng Bảo nhìn thấy những giọt máu dưới mặt đất, còn chưa mở miệng cảm thán thì Tống Khanh đã nắm lấy tay của Tô Tái Tái, vừa bôi đất sự sống mới giúp cô, vừa giơ tay kết ấn cầm máu cho cô.
Bận rộn suốt một lúc lâu, cuối cùng cũng khiến miệng vết thương ngừng chảy máu.
“Lại làm phiền sư đệ nữa rồi.” Tô Tái Tái để mặc cho Tống Thanh lau sạch vết máu trên tay mình.
Dừng một chút, cô lại nói: “Có điều tôi muốn tự mình xử lý Phụng Hồng Bác.”
Tô Tái Tái vừa dứt lời, Tống Khanh chợt dừng động tác trong tay lại, nhướng mi, im lặng nhìn về phía cô.
Đến khi Tô Hồng Bảo ở một bên cảm thấy bất an và có hơi đứng không vững thì Tống Khanh mới cụp mắt xuống, âm thầm thở dài nói: “Được.”
Tô Tái Tái nghe thế, mỉm cười nhìn anh, khẽ nghiêng đầu nói: “Tôi biết sư đệ là tốt nhất mà.”
Tống Khanh không nói gì, chỉ rũ mắt xuống, cẩn thận lau tay cho cô.