Mà ở bên kia.
Bạch Ngữ Dung đi theo sau quản gia, vội vàng lên xe ngồi vào chỗ, im lặng không nói một lời, hai tay khoanh trước ngực, trong mắt vẫn còn mang theo sự sợ hãi, ngơ ngác nhìn cảnh đường phố không ngừng lướt qua ở bên ngoài cửa sổ.
Bản thân quản gia cũng sợ hãi không kém, làm gì có thời gian quan tâm đến cô ta.
Một lúc sau, ông ta mới lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn sang Bạch Ngữ Dung, không hề khách sáo, nói: “Tôi hỏi cô, cậu bé bên cạnh Tô Tái Tái rốt cuộc là sao?”
Bạch Ngữ Dung vẫn còn ngây người, đến khi quản gia sốt ruột hỏi lại lần nữa, cô ta mới từ từ hoàn hồn, quay đầu nhìn về phía ông ta, ngẫm nghĩ một lúc rồi chậm chạp đáp: “Hình như là sư điệt của Tô Tái Tái.”
“Sư điệt ư?” Quản gia lặp lại, khựng vài giây lại vội vàng hỏi: “Tên là gì?”
“Tô... Hồng Bảo?” Bạch Ngữ Dung thành thật trả lời.
Quản gia lẩm bẩm cái tên này trong miệng, sau đó không quan tâm đến Bạch Ngữ Dung nữa, để mặc cho cô ta tiếp tục ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mặc dù tên đã thay đổi nhưng dáng vẻ vẫn giống y hệt như ông chủ hồi còn trẻ.
Thậm chí còn giống cậu chủ Cảnh đến bảy, tám phần.
Đúng thế, chắc chắc không sai được. Cậu nhóc tên Tô Hồng Bảo đó nhất định là cậu cả!
Nhưng... nếu là cậu cả, vậy vừa rồi... cậu ấy có nhận ra ông ta không?!
Quản gia vừa ngạc nhiên vừa nghi hoặc, thậm chí còn cảm thấy có một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Đúng lúc này, xe chạy đến gầm cầu vượt, vào lúc ánh sáng và bóng tối đan xen vào nhau, trên gương chiếu hậu ở trong xe, vốn dĩ không có một ai ngồi ở hàng ghế sau, bỗng chốc xuất hiện một nữ quỷ không đầu!
Nó yên lặng ngồi ở đó, không hề động đậy.
Một lát sau, nữ quỷ không đầu mới vặn vẹo chiếc cổ, dường như đang nhìn về phía Bạch Ngữ Dung.
Đáng tiếc là lúc này Bạch Ngữ Dung và quản gia đều đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không ai phát hiện ra nó.
Ngay cả tài xế cũng đang tập trung lái xe, không có nhìn vào gương chiếu hậu trong xe.
Vì vậy không ai chú ý đến vào giờ phút này, do ánh sáng và bóng tối đan xen vào nhau nên đã xảy ra một cảnh tượng kinh hoàng.
Điều đáng sợ hơn là nữ quỷ không đầu đang ngồi ngay ngắn, hai tay ôm đầu của bản thân để lên đầu gối này lại chính là Hứa Tần Nhã!
Đột nhiên! Cái đầu đang nhắm nghiền hai mắt kia chợt mở mắt ra! Con ngươi nhỏ như đầu kim chuyển động loạn xạ bên trong hốc mắt, rồi từ từ di chuyển về hướng mà chiếc cổ đang “nhìn”.
Cứ như vậy liếc mắt nhìn Bạch Ngữ Dung, sau đó trên khuôn mặt không có một chút biểu cảm của Hứa Tần Nhã dần dần nở một nụ cười dữ tợn.
----
Nhà họ Phụng.
Xe vừa dừng lại, quản gia chẳng buồn nhìn Bạch Ngữ Dung một cái mà lập tức chạy thẳng tới phòng sách của Phụng Hồng Bác, thuật lại lời mà Tô Tái Tái đã nói cho ông ta nghe.
“... Cô ta nói như vậy thật sao?” Phụng Hồng Bác nhìn về phía quản gia, thấy ông ta gật đầu thì cười giễu một tiếng.
Tùy ý ném quyển sách đang cầm trong tay lên bàn rồi nói: “Nói khoác mà không biết ngượng mồm à, đợi qua khoảng thời gian này, xem tôi làm sao trừng trị cô ta.”
Nhắc mới nhớ…Tô Tái Tái là một “vật chứa” còn tốt hơn Bạch Ngữ Dung nữa…
Có lẽ phải tính kế lâu dài rồi.
Nghĩ tới đây, Phụng Hồng Bác nhìn về phía quản gia, hỏi: “Đã tìm được tung tích của Bạch Văn Liên chưa?”
Quản gia lắc đầu: “Vẫn chưa.”
“Mau đi tìm tiếp đi, ông ta có quan hệ huyết thống với Tô Tái Tái, về sau nhất định sẽ có giá trị lợi dụng.” Phụng Hồng Bác khẽ cau mày, hiện tại ông ta có hơi hối hận vì đã thủ tiêu Hứa Tần Nhã quá sớm.
Khi đó ông ta cứ đinh ninh rằng dù thế nào đi nữa thì cũng còn có Bạch Văn Liên, nên mới xử lý Hứa Tần Nhã một cách nhanh gọn như vậy.
Sớm biết thế này... lúc đó không nên chỉ lo trút giận, mà lẽ ra phải giữ cho Hứa Tần Nhã một hơi thở.
“Vâng.” Quản gia đáp, dừng một lát, ông ta lại ngẩng đầu nhìn về phía Phụng Hồng Bác, có chút do dự, cất lời: “Ông ba.”
Phụng Hồng Bác thấy thế, vừa cầm quyển sách ban nãy ném trên bàn lên, vừa hỏi: “Có chuyện gì?”
“Hôm nay hình như tôi đã nhìn thấy…” Quản gia ngập ngừng một lúc, lại ngước mắt nhìn Phụng Hồng Bác, sau đó tiếp tục nói: “Cậu cả ở chỗ Tô Tái Tái.”