Lúc nó len lỏi vào bên trong từ khe cửa cũng không khiến những vệ sĩ đứng canh ở cửa ra vào phát hiện.
Ở một bên khác.
Bạch Ngữ Dung xuống xe sau quản gia nhà họ Phụng, đang đi được nửa đường thì bị Bối Trân chặn được.
Bạch Ngữ Dung bị kéo đến một chỗ hẻo lánh, cô ta mới không kiên nhẫn hất tay Bối Trân ra, tức giận mở miệng: "Dì Phụng, dì kéo cháu đến đây làm gì thế? Có việc gì dì mau nói đi."
Hiện tại không chỉ tâm trạng cô ta không tốt mà lúc nãy còn bị Thịnh Ngạo Tình dạy dỗ một trận nên bây giờ cảm thấy đau nhức khắp cơ thể.
Cô ta chỉ muốn trở về phòng nghỉ ngơi tử tế.
Hiện nay, cơ thể Bối Trân cực kỳ yếu ớt, vừa rồi kéo Bạch Ngữ Dung đến đây cũng đã tiêu tốn hết hơn một nửa sức lực của bà ấy.
Cho nên bây giờ bị Bạch Ngữ Dung hất mạnh tay ra lập tức khiến Bối Trân lảo đảo, ngã thẳng xuống bãi cỏ, rất chật vật.
Nhưng dáng vẻ chật vật này của bà ấy lại làm cho Bạch Ngữ Dung - người vừa mới bị bắt nạt lại có một loại cảm giác sung sướng.
Cô ta từ trên cao nhìn xuống Bối Trân, cười khẩy một tiếng rồi xoay người định bỏ đi.
Thế nhưng cô ta lại bị Bối Trân đột nhiên vươn tay ra giữ lấy mắt cá chân, loạng choạng suýt chút nữa đã té ngã.
"Đừng đi, dì chỉ muốn xin cháu giúp một tay thôi!"
"Buông tay ra!" Bạch Ngữ Dung giữ thăng bằng được thì tức giận quay đầu lại, dậm một phát lên mu bàn tay của Bối Trân, khiến cho bà ấy la lên một tiếng thảm thiết.
Nhưng cho dù đau đến phát run, Bối Trân cũng không hề buông lỏng tay đang giữ Bạch Ngữ Dung ra.
Thậm chí bà ấy còn ngẩng đầu lên nhìn cô ta rồi khẩn cầu: "Ngữ, Ngữ Dung, lúc cháu vừa đến nhà dì, dì cũng đối xử với cháu rất tốt cháu có nhớ không?! Coi như cháu thương xót mà giúp dì một việc được không? Giúp dì một chút đi?!"
Bối Trân túm lấy Bạch Ngữ Dung, quỳ trước mặt cô ta, ngẩng đầu lên nhìn rồi nói tiếp: "Dì không gọi được điện thoại, không có cách nào liên hệ với bên ngoài. Cháu chỉ cần giúp dì gọi cho nhà họ Chung một cuộc điện thoại là được, chỉ cần gọi điện thoại thôi!"
Nhà họ Chung…
Bối Trân chưa kịp nói dứt lời nhưng câu nói này đã khiến Bạch Ngữ Dung nhớ lại lúc trước, khi đó cô ta theo Bạch Văn Liên đến nhà họ Chung, không chỉ bị thằng quỷ nhỏ Chung Tử Ngang phớt lờ mà còn khiến bản thân xấu hổ trước mặt Tô Tái Tái.
Đến nay cô ta vẫn còn ghim guốc trong lòng.
Thế mà giờ đây Bối Trân lại còn bảo cô ta tự gọi điện thoại cho nhà họ Chung?
Nghĩ hay thật!
Bạch Ngữ Dung càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, lại hung hăng hất tay Bối Trân ra, khiến bà ấy mất thăng bằng lại ngã tiếp trên bãi cỏ.
Sau khi lùi một bước sang một bên, cô ta mới cười khẩy nhìn bà ấy rồi lên tiếng:"Dựa vào đâu mà bảo cháu giúp dì."
"Không phải, không phải giúp dì." Bối Trân không để ý đến cơn đau, lại đứng lên một lần nữa rồi nhìn về phía Bạch Ngữ Dung: "Là dì muốn cầu xin cháu giúp đứa con trai nhỏ Tiểu Cảnh của dì.
Ngữ Dung, xin cháu đấy, nó còn nhỏ như vậy không nên chịu đựng những thứ này, cháu mau giúp một chút đi!
Dì sẽ ghi tạc suốt đời đại ân đại đức của cháu, kiếp sau nguyện làm trâu làm ngựa để báo đáp cháu!"
Bạch Ngữ Dung nhìn Bối Trân quỳ xuống trước mặt mình, lại thấy bà ấy duỗi tay ra muốn giữ chặt mình thì lập tức lại lui về sau vài bước khiến bà ấy vồ hụt, lại ngã xuống đất lần nữa.
"Đây là nhà của dì, chính dì còn không có cách thì cháu làm gì có cách nào đây? Dì Phụng." Bạch Ngữ Dung cố ý kéo dài, lên tiếng đầy quái gỡ.
Cả người Bối Trân run rẩy, giọng nói nghẹn ngào, hèn mọn nhìn Bạch Ngữ Dung mà nói: "Ngữ Dung, cháu giúp dì một chút đi, dì, dì chỉ còn có Tiểu Cảnh thôi..."
"Hả? Sao lại thế được?"
Bối Trân còn chưa dứt câu, Bạch Ngữ Dung lại tỏ ra "giật mình" cho bà ấy nhìn thấy.
Trong ánh mắt nghi ngờ của Bối Trân, cô ta nở một nụ cười ác ý, nhỏ giọng lên tiếng: " Ông chủ nhà họ Phụng... Không phải còn sống sao?"
"À. Có lẽ là cháu nói sai rồi." Bạch Ngữ Dung chớp mắt vài cái tỏ vẻ vô tội, sửa chữa sai lầm của mình: "Phải nói là ông ấy còn thở."
"Cháu... Cháu nói cái gì?" Trong đầu Bối Trân đầu ong ong, bà ấy mở to mắt nhìn Bạch Ngữ Dung, trong lúc nhất thời đã quên mất phải cầu xin cô ta.