Bạch Ngữ Dung trông thấy dáng vẻ này của Bối Trân, dường như cô ta coi bà ấy là cái thùng rác để trút hết tất cả những điều oan ức mà bản thân phải chịu từ những người khác, cười gằn đầy ác ý với bà ấy rồi khẽ thì thầm.
"Cháu sẽ lén nói cho dì biết. Ở trong phòng đọc sách của Phụng Hồng Bác có một căn phòng bí mật. Đáp án mà dì muốn biết... nó ở trong căn phòng bí mật đó đấy."
Bạch Ngữ Dung nói xong câu đó, không đợi Bối Trân hoàn hồn, cười châm biếm một cái rồi đứng dậy quay đầu rời đi.
Chỉ còn lại Bối Trân quỳ ở đó, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm tấc đất trước mặt.
Cho đến khi cái bóng của Bạch Ngữ Dung từ từ lướt qua trước mặt Bối Trân, bà ấy mới giật mình hoàn hồn trở lại, khuôn mặt ngập tràn sự hãi, bà ấy nhìn theo bóng lưng của Bạch Ngữ Dung.
Vừa rồi trong một khoảnh khắc... Bà ấy đã trông thấy Bạch Ngữ Dung có hai cái bóng.
…
Bên kia, thành viên Lục Bộ sải bước đi về phía văn phòng của Ngô Hạo, sau khi gõ cửa và nghe thấy tiếng “Mời vào!” từ bên trong vang lên, họ mới mở cửa ra.
“Đội trưởng! Nghe quản gia nhà họ Phụng gọi điện nói rằng thiếu một loại thảo dược. Tuy không biết dùng để làm gì, nhưng hình như ông ta đang cần gấp.”
“Thảo dược ư? Loại thảo dược nào?” Ngô Hạo nghi hoặc.
Đội viên nói tên của loại thảo dược đó ra xong, Ngô Hạo suy ngẫm một lúc rồi lập tức gọi điện cho Chu Phổ.
“Alo, Ngô Hạo hả? Có chuyện gì sao?” Chu Phổ nhanh chóng bước ra khỏi phòng bệnh, đứng ở hành lang nghe điện thoại.
[Thầy Chu, thầy có thể cho em biết Xá Thân Tử Trúc khi dùng để ngâm tắm thì có tác dụng gì đặc biệt hay không?]
“Xá Thân Tử Trúc?!” Sắc mặt của Chu Phổ lập tức thay đổi: “Sao cậu lại đột nhiên hỏi điều này?”
Ông ấy khựng lại một lát, không đợi Ngô Hạo trả lời, đã nhanh chóng nói cho anh ấy nghe những gì mình biết: “Xá Thân Tử Trúc rất hiếm khi được sử dụng. Người ta thường lấy vỏ của Xá Thân Tử Trúc để làm thuốc uống.
Nhưng dùng để ngâm tắm lại là điều tối kỵ, bởi vì một khi nó vào nước thì sẽ lập tức thả ra độc tố, khiến nước tắm biến thành thuốc độc.”
“Cho nên không thể cho thứ này vào bồn tắm được. Trừ khi…”
[Trừ khi? Trừ khi cái gì?] Chu Phổ còn chưa nói xong thì Ngô Hạo đã nghe ra được ẩn ý bên trong đó, vì thế vội vàng hỏi.
“Trước đây tôi từng nghe qua một cách nói, nhưng không biết có phải là thật hay không.”
Chu Phổ ngập ngừng rồi lại nói: “Nghe đồn Xá Thân Tử Trúc là một loại thuốc dẫn dùng để điều chế bồn thuốc đoạt xá. Không có nó là không được.”
Bồn thuốc đoạt xá?!
Nghe xong, tim của Ngô Hạo bỗng chốc đập thình thịch, Tô Tái Tái vừa mới nhắc nhở anh ấy phải chú ý đến nhà họ Phụng nhiều hơn thì ngay sau đó đã xảy ra chuyện như vầy, thật sự là…
[Em hiểu rồi, cảm ơn thầy Chu.]
Chu Phổ còn chưa kịp hỏi câu nào thì ở đầu bên kia Ngô Hạo đã cúp máy.
Lúc Nghiêm Thanh ra khỏi phòng bệnh thì thấy sư đệ nhà mình đang nắm chặt điện thoại, khẽ cau mày đứng ngây người tại chỗ.
Ông ấy thắc mắc hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“À.” Chu Phổ sực tỉnh táo lại, vừa cất điện thoại đi, vừa trả lời: “Ngô Hạo mới gọi điện cho tôi, hỏi về Xá Thân Tử Trúc.”
“Sao đột nhiên lại hỏi thứ này?”
Chu Phổ lắc đầu: “Cậu ấy không nói mà vội cúp máy rồi, chắc là có việc gấp gì đó.”
Dừng một chút, ông ấy lại nhìn về phía Nghiêm Thanh, hỏi: “Sư huynh, thầy sao rồi?”
Nghiêm Thanh gật đầu: “Không có gì đáng lo ngại.”
Nói xong, ông ấy nhớ lại tình hình lúc đó rồi thở phào nhẹ nhõm: “May mà Tiểu Tái đã sớm có chuẩn bị, nếu không...”
Nghĩ tới đây, Nghiêm Thanh lại toát mồ hôi lạnh vì chuyện đã xảy ra ngày hôm qua.
Chu Phổ cũng yên lặng gật đầu đồng ý, trong lòng càng cảm kích Tô Tái Tái nhiều hơn.
Mà sau khi Ngô Hạo đã làm rõ Xá Thân Tử Trúc có tác dụng gì thì lập tức liên hệ với các bộ phận khác của Lục Bộ để bàn bạc về những rủi ro của chuyện này và những việc cần làm tiếp theo.
Đúng lúc này, A Lai đột nhiên từ ngoài cửa chạy vào, còn chưa kịp hít thở thì đã nhìn về phía Ngô Hạo, nói: “Đội trưởng! Bạch Văn Liên đến rồi.”
“Bạch Văn Liên?” Ngô Hạo cau mày, ngẫm nghĩ một lúc rồi bỗng chốc bừng tỉnh, lôi nhân vật này từ trong trí nhớ ra.
Tiếp đó lại có chút nghi hoặc: “Ông ta tới đây làm gì?”