“Ông ta nói là đến để tự thú.” A Lai đáp.
Anh ấy dừng một lát rồi lại bổ sung: “Ông ta nói rằng hai mươi năm trước chính ông ta và Hứa Tần Nhã đã hại chết ông hai Bạch.”
Ngô Hạo sửng sốt, không ngờ tới còn có chuyện như vậy.
----
Nhà họ Phụng.
Có Bối Trân làm bao cát trút giận, tâm trạng của Bạch Ngữ Dung đã tốt hơn trước rất nhiều.
Sau khi trở về phòng, cô ta vừa ngâm nga giai điệu bài hát vừa bước vào phòng tắm.
Có điều khi nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình trong gương, niềm vui nhỏ nhoi đó lập tức biến mất.
Cô ta sờ vết tát trên mặt, nhìn mình trong gương với ánh mắt hung ác.
Một lúc sau nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng thốt lên: “Tô Tái Tái...”
Có điều Bạch Ngữ Dung còn chưa kịp mắng thầm trong lòng thì vô tình nhìn thoáng qua bồn rửa tay, đập vào mắt cô ta là một cái đầu người đang nằm bên trong, hơn nữa còn đang liếc mắt nhìn chằm chằm cô ta, khiến cô ta lập tức sợ hãi đến mức đờ người.
—Đó là đầu của Hứa Tần Nhã!
“Aaa!” Bạch Ngữ Dung hoảng hốt hét lên, vừa nhìn cái đầu đó, vừa nhanh chóng lùi về phía sau.
Nhưng cô ta mới lùi lại được hai bước thì cảm thấy bản thân như va phải thứ gì đó.
Bạch Ngữ Dung đột ngột quay đầu lại, trông thấy thân xác không đầu không ngừng chảy máu ra, thịt lồi ra ngoài thì sợ hãi đến mức hít một hơi lạnh, suýt chút nữa thì tắt thở.
Cũng đúng vào lúc này, Hứa Tần Nhã nằm trong bồn rửa tay cố gắng liếc mắt nhìn về phía Bạch Ngữ Dung lẩm bẩm: [Ngữ Dung, mẹ đói quá... mẹ đói quá... Ngữ Dung, Ngữ Dung ngoan của mẹ, mẹ đói quá...]
“A... a!” Hai chân của Bạch Ngữ Dung bỗng chốc mềm nhũn ngã nhào xuống đất, sợ đến mức tay chân bủn rủn, có điều vẫn dốc hết sức bò ra khỏi phòng tắm.
Nhưng cô ta mới vươn tay chạm vào khung cửa, ngẩng đầu lên đã thấy đầu của Hứa Tần Nhã ở kế bên cửa đợi cô ta.
Trong lúc Bạch Ngữ Dung trợn tròn mắt đầy hoảng sợ, con ngươi hẹp dài như kim châm đang di chuyển loạn xạ bên trong lòng trắng mắt kia chợt cười dữ tợn nói với Bạch Ngữ Dung: “Ngữ Dung, con muốn đi đâu? Con quên rồi sao? Con là con gái của mẹ đó...]
“A!!” Không biết Bạch Ngữ Dung lấy dũng khí từ đâu ra, chỉ thấy cô ta hất đầu của Hứa Tần Nhã sang một bên rồi lập tức bò dậy chuẩn bị chạy ra khỏi phòng tắm.
Nhưng cô ta còn chưa kịp đứng lên thì mắt cá chân đã bị thân xác không đầu phía sau tóm lấy, kéo cô ta lại.
Bạch Ngữ Dung thét chói tai, hai tay điên cuồng cào xuống nền đất, cuối cùng thành công nắm được khung cửa, vì thế mới ngăn chặn thân xác không đầu kéo mình về sau.
“Tôi không phải là con gái của bà! Tôi không phải! Con gái của bà là Tô Tái Tái! Bà đi tìm Tô Tái Tái đi!” Bạch Ngữ Dung điên cuồng gào thét.
Cái đầu vừa bị cô ta hất lăn sang một bên, lúc này lại tự lăn trở về, nằm nghiêng trên mặt đất mỉm cười nhìn Bạch Ngữ Dung: [Phải mà, con đúng là con gái của mẹ mà, chúng ta đã từng uống nước bùa đó, con quên rồi sao?]
“Không! Không phải!” Bạch Ngữ Dung liều mạng bấu lấy khung cửa không chịu buông, sợ hãi hét lên: “Tôi không phải! Tôi... tôi không phải con ruột của bà! Tôi không phải là con ruột của bà, bà có hiểu không?!”
Bạch Ngữ Dung vừa dứt lời, đầu của Hứa Tần Nhã im lặng trong giây lát, khuôn mặt không hề có chút cảm xúc nào, chỉ có con ngươi trong hốc mắt là đang chuyển động một cách kỳ dị, như thể chứng tỏ rằng bà ta đang suy ngẫm.
Vào lúc Bạch Ngữ Dung cho rằng Hứa Tần Nhã đã nghe hiểu lời cô ta nói thì bà ta lại chậm rãi nở một nụ cười quái dị.
[Thì ra là vì điều đó à...] Giọng nói của bà ta lạnh lẽo đến lạ thường, nhìn chằm chằm Bạch Ngữ Dung rồi nói tiếp: [Thì ra Ngữ Dung cảm thấy mẹ không tự mình sinh con ra cho nên không vui sao...]
“Không phải…” Bạch Ngữ Dung chỉ thấy có một luồng khí lạnh từ phía sau lưng truyền đến, bàn tay vốn đang nắm lấy một chân của cô ta, hiện tại đã túm trọn cả hai chân của cô ta.
[Không sao.] Đầu của Hứa Tần Nhã liếc mắt nhìn chằm chằm Bạch Ngữ Dung. Nở một nụ cười u ám.
[Bây giờ mẹ sẽ ăn thịt con, rồi sau đó đào con ra. Như vậy thì con là do mẹ sinh rồi.]
[Ngữ Dung à, con có vui không nè?]
“A...” Bạch Ngữ Dung trừng mắt nhìn Hứa Tần Nhã, khẽ há miệng, nhưng lại hoảng sợ đến mức không nói nên lời.