[À, đúng rồi.] Hứa Tần Nhã tự lẩm bẩm: [Con nghịch ngợm thế này, có chân thì sẽ chạy mất.]
Cái gì…?!
Bạch Ngữ Dung nghe xong, còn chưa kịp mở miệng cầu xin thì bàn tay nắm lấy mắt cá chân của cô ta càng dùng sức siết chặt hơn.
Cô ta quay đầu lại nhìn xuống chân của mình, nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn hai chân bị xác chết không đầu dùng tay không bẻ gảy.
Tiếng xương rạn nứt và tiếng la hét vang lên cùng một lúc.
[Như vậy...] Đầu của Hứa Tần Nhã nằm nghiêng trên mặt đất chứng kiến toàn bộ quá trình, chậm rãi nở nụ cười, dịu dàng lên tiếng.
[… Thì tốt rồi.]
Dù sao nơi này cũng là nhà họ Phụng. Bối Trân đã ở nhà họ Phụng quá lâu, tất nhiên là hiểu nơi này hơn những người khác.
Cho nên sau khi bà ấy tránh hết các vệ sĩ cùng với người làm thì cuối cùng cũng đã lén lút đi tới được phòng sách của Phụng Hồng Bác.
Ngay khi tay của Bối Trân vừa chạm đến then cửa gì ảo giác đột nhiên ập tới làm cho bà ấy hoảng sợ mà phải lùi lại nhìn xung quanh, sau khi xác định xung quanh không có ai mới vội chạy vào trong phòng sách.
Bà ấy đóng cửa phòng lại, dựa vào ván cửa, nhắm mắt thở dài.
Đến lúc này bà ấy mới có hơi sức mà nghĩ lại ảo giác vừa rồi.
Tiếng hét thê lương chói tai kia làm cho người khác sợ hãi.
Bối Trân cố nén cảm giác thấp thỏm trong lòng, nhân lúc Phụng Hồng Bác không có ở đây mà vội vàng tìm kiếm mật thất ở trong phòng sách.
Có thể là do bà ấy may mắn mà cũng có thể xuất phát từ nguyên nhân khác, nói tóm lại là chẳng mấy chốc mà Bối Trân đã tìm được cái nút để khởi động mật thất.
Lúc cửa mật thất mở ra, ngoại trừ mùi thuốc sát trùng còn có mùi máu tanh không thể che giấu được, làm cho Bối Trân phải quay mặt đi một lúc, chờ bản thân làm quen với mùi vị này rồi mới bước cẩn thận vào trong.
Đời này quả thực chính là một phòng giải phẫu đầy đủ vật dụng.
Bối Trân nhìn đủ các loại dụng cụ ở bên trong phòng chỉ cảm thấy tim đập như đánh trống vô cùng mạnh mẽ, đến cả tiếng hít thở của bản thân cũng nghe thấy rất là rõ ràng.
Vị trí bên trên bàn mổ được trải một tấm khăn y tế màu trắng nên không thể nhìn thấy bên dưới có gì.
Bối Trân đứng đó, khó khăn nuốt ngụm nước miếng rồi mới đi tới gần bàn mổ.
Tại vì bà ấy mải nhìn chăm chú lên trên bàn nên không chú ý dưới chân mình. Bà ấy đá vào cái xe đẩy làm cho hai cái dao ở ngay bên trên chạm vào nhau phát ra thành tiếng.
Bối Trân vội giữ lại cái xe đẩy thì lưng lại đụng phải giá sắt ở đằng sau làm cho mấy cái bình thủy tinh ở trên giá sắt lay động.
Nó làm cho bà ấy sợ tới mức vội quay đầu lại, khẩn trương nhìn đống đồ vật được bày biện trên giá sắt, chỉ sợ có cái nào rơi xuống mà thôi.
Trong lúc mắt cứ đảo qua đảo lại để kiểm tra thì ánh mắt của bà ấy bị thu hút bởi lọ thủy tinh để ngay đối diện tầm mắt hơi chếch về bên phải.
Vốn dĩ lọ thủy tinh trong suốt như pha lê, nhưng do Bối Trân vô tình chạm vào kệ sắt làm cho chất lỏng bên trong lọ thủy tinh bị xáo động, thứ chìm ở dưới đáy bình lại nổi lên khiến cho chất lỏng trở nên đục ngầu.
Đến cả thứ bị ngâm ở bên trong vốn dĩ đã bất động cũng chậm rì rì mà xoay tròn.
“Tóc” của thứ đó trôi lơ lửng, khi Bối Trân trợn to mắt vì sợ hãi, đầu của Hứa Tần Nhã cũng chậm rãi đi tới gần, “nhìn” về phía Bối Trân.
“Á!” Bối Trân nhận ra đấy là ai thì sợ hãi lùi về đằng sau, cho tới khi đụng phải bàn mổ thì mới dừng lại.
Tay bà ấy chống lên bàn mổ, cham tới thứ bên dưới lớp khăn y tế màu trắng kia.
Nó dinh dính, lại có độ ấm.
Như thể… vẫn còn sống.
Bối Trân ngẩn ngơ, chậm rãi cúi đầu nhìn vào tay của chính mình. Nửa ngày sau mới chậm rãi xoay người, bàn tay run rẩy mở cái khăn y tế kia ra.
“Cạch!” Khăn y tế bị kéo ra, Bối Trân cũng nhìn thấy rõ ràng thứ bên dưới cái khăn đó.
Bà ấy cúi đầu nhìn, ngây ngốc đứng ở đó nửa ngày.
Đến lúc này, bà ấy mới không chống đỡ được, không tiếng động mà ngã ngồi trên mặt đất.
…
Chuyện xảy ra ở nhà họ Phụng, đám người Tô Tái Tái cũng không hề biết.
Sau khi giáo huấn đám người Bạch Ngữ Dung xong thì Tô Tái Tái nhìn về phía Tống Khanh, cười hì hì mở miệng: “Sư đệ, cậu đã quen với thủ đô chưa? Nếu chưa thì để chị đây đưa cậu đi tham quan nhé?”