“Tiểu Tái, em đã tới rồi.” Ngô Thẩm Văn thấy Tô Tái Tái thì nhanh chóng đi tới chỗ cô, vô cùng vui vẻ.
Ông ấy vẫy tay liên tục nói: “Mau vào trong đi nào.”
Thái độ ân cần này của ông ấy khiến cho Tô Tái Tái khẽ nhíu chân mày lại, cô đứng tại chỗ không động đậy: “Sao hôm nay toàn bộ các viện trưởng đều ở đây cả vậy ạ? Chẳng lẽ…”
Nói tới đây thì Tô Tái Tái dừng lại nhìn hết toàn bộ mọi người ở trong phòng một lượt rồi lại nhìn về phía Ngô Thẩm Văn, nói nửa thật nửa giả: “Đây chính là bữa tiệc Hồng Môn trong truyền thuyết sao?”
“Đương nhiên là không phải rồi.” Ngô Thẩm Văn cười khà khà chà xát hai tay, lại không biết rằng hành động này của ông ấy trông có vẻ rất… nịnh nọt ở trong mắt người khác.
Khiến cho ba viện trưởng của ba viện còn lại phải nháy mắt, còn vờ ho khụ khụ một tiếng để nhắc nhở ông ấy.
Lúc này Ngô Thẩm Văn mới chợt nhận ra hành động nãy giờ của mình, ông ấy giả vờ đằng hắng một tiếng rồi mới trở về với dáng vẻ ngày xưa.
Tô Tái Tái đứng im mỉm cười nhìn hết toàn bộ hành động của mấy người họ.
Cô đột nhiên nhận ra mấy người viện trưởng này khá giống với sư phụ của cô.
Nghĩ tới đó, cô không nhịn được mà lắc lắc đầu ở trong lòng, thế nên lúc Ngô Thẩm Văn vô cùng nhiệt tình mời cô ngồi xuống thì cô cũng không từ chối.
Tô Tái Tái vừa ngồi xuống vừa cười hỏi: “Viện trưởng Ngô, thầy gọi em tới đây làm gì thế?”
Ngô Thẩm Văn cười cười, nhìn ba người còn lại rồi mới nói: “Tiểu Tái, bọn thầy muốn mời em.”
“Mời em hả?” Tô Tái Tái khó hiểu nên hỏi lại.
Ngô Thẩm Văn gật đầu, cười ngượng nói tiếp: “Nói ra thì cũng hơi xấu hổ, mọi người ở bên ngoài đều nói em là học sinh của Huyền Học Viện, nhưng sự thật thì…”
Ông ấy hơi dừng lại, nhìn về phía ba người viện trưởng còn lại rồi cười khổ nói: “Học Viện chẳng có gì có thể dạy em được, thậm chí là… em còn có thể dạy được cả bọn thầy nữa.”
“Trước kia không biết thì thôi, bây giờ các thầy đã biết rồi, không thể mặt dày mà vẫn còn để em phải ở lại Học Viện với tư cách là học sinh được.”
Tô Tái Tái nghe Ngô Thẩm Văn nói thế thì lập tức xua tay: “Viện trưởng Ngô, thầy nói hơi quá rồi.”
Không để cho Tô Tái Tái nói tiếp, viện trưởng của Cổ Võ Viện đã vội vàng cướp lời: “Tiểu Tái à, em không cần phải khiêm tốn thế, toàn bộ Cổ Võ Viện chúng tôi đều đã thấy năng lực của em.
Chúng tôi không có nói gì quá lên cả, tài nghệ không bằng em thì chính là không bằng em thôi. Mà đã không bằng em thì sao mà dạy em được chứ?”
“Chỉ hy vọng em đừng chê Học Viện chúng tôi, có thể chịu dạy chúng tôi.” Viện trưởng Cổ Võ Viện nói tới đây thì nhìn về phía viện trưởng Lý của Luyện Đan Viện, nói: “Ông Lý, ông nói gì đi chứ.”
“Thì tôi đang chờ ông nói xong mà.” Viện trưởng Lý nhanh chóng cãi lại, nhưng lúc quay sang nhìn Tô Tái Tái thì lại là một khuôn mặt hiền lành: “Tiểu Tái à, viện trưởng Cổ nói đúng đó, chúng tôi đều thật lòng muốn mời em.”
Viện trưởng Vạn cũng đứng ở bên cạnh cười gật đầu.
Tô Tái Tái nghe thế thì bất đắc dĩ cười nhìn về bốn người họ.
Khổ cái là mấy người bọn họ đều đang nhìn chằm chằm vào cô, ý rằng nếu cô không đồng ý thì sẽ không cho cô rời đi nơi này.
Tô Tái Tái cuối cùng cũng đành phải gật đầu đồng ý.
Nhưng cô không muốn làm giáo viên chính thức của bốn học viện, giáo viên danh dự là được rồi.
Bởi vì giáo viên danh dự mỗi ngày chỉ cần dạy hai tiết, một tuần mười tiết mà thôi. Mặc dù tiền lương ít nhưng mà ít phải đi dạy.
Ngô Thẩm Văn nghe xong yêu cầu của Tô Tái Tái thì đều gật đầu đồng ý, chỉ cần cô chịu dạy bọn họ là được rồi.
Còn mấy chi tiết công việc như thế nào thì để cho bốn viện trưởng của bốn viện tự mình thương lượng với nhau.
Lúc Tô Tái Tái rời khỏi phòng làm việc thì bốn viện trưởng còn đang bận cãi nhau về hai tiết cuối cùng sẽ để cho viện nào.
Vô cùng ồn ào náo nhiệt.
Tô Tái Tái cười lắc đầu, sau khi đi ra ngoài còn tiện tay đóng cửa lại, để tránh việc các giáo viên khác đi ngang qua thấy viện trưởng của viện mình đang nắm đầu kéo râu của viện trưởng viện khác để cãi nhau ầm ĩ.
Tô Tái Tái đi ra ngoài, định lấy điện thoại gọi cho Tống Khanh thì đột nhiên nghe tiếng gọi của Khúc Nhiên.