Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 750

Unknown Chương 750

Tô Tái Tái dừng lại, đang định cười gọi: “Đàn chị.”

Thì thấy vẻ mặt Khúc Nhiên đang rất lo lắng, nụ cười trên mặt cô lập tức nhạt đi, đợi tới khi Khúc Nhiên tới gần thì cô lập tức hỏi: “Sao vậy đàn chị, có chuyện gì vậy ạ?”

“Đàn em.” Khúc Nhiên chạy tới thở hổn hển, nhanh chóng nói: “Tiểu Vi… bị Chung Trần Thuận bắt đi rồi.”

Ánh mắt Tô Tái Tái lập tức trở nên nghiêm túc, vốn đang định nhấn nút gọi cho Tống Khanh, cô nhanh chóng đổi sang gọi cho Đại Vi, đồng thời bấm loa ngoài để cho Khúc Nhiên cùng nghe.

Điện thoại vừa đổ được hai tiếng thì đã được bắt máy, mà người nghe điện thoại chính là Chung Trần Thuận.

“Chung Trần Thuận?” Tô Tái Tái nhíu mày hỏi: “Đại Vi đâu?”

Tiếng cười đắc ý của Chung Trần Thuận truyền ra từ đầu máy bên kia, sau đó mới nói: [Đương nhiên là đang ở chỗ của tôi làm khách rồi.]

Chung Trần Thuận hơi dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: [Có điều… nếu như cô muốn cô ta trở về nguyên vẹn thì cũng dễ thôi, cô tới đổi với cô ta là được.]

Khúc Nhiên đứng ở một bên nghe thế thì lập tức nôn nóng nói: “Đàn…” chữ em còn chưa kịp nói ra thì đã bị Tô Tái Tái làm ra hành động ngăn chặn lại.

Ánh mắt trầm xuống, hạ giọng hỏi: “Đang ở đâu?”

[Sảng khoái!]

Chung Trần Thuận cười to, dừng lại một chút rồi lại nói tiếp: [Có điều… cô chỉ có thể tới một mình mà thôi. Nếu không thì… tôi không dám đảm bảo sự an toàn của Đại Vi đâu đấy.]

Đại Vi bị bịt miệng và bị trói ở trên ghế, nghe thế thì lập tức giậm chân phát ra tiếng nghẹn: “Ô ô ô!” muốn kêu Tô Tái Tái đừng tới.

Chung Trần Thuận thấy thế thì trừng mắt nhìn về phía cô ấy, quát lớn: “Câm mồm!”

Vệ sĩ đứng ở hai bên lập tức bước tới đè Đại Vi lại, khiến cho cô ấy không thể động đậy được.

Chung Trần Thuận đang dùng điện thoại của Đại Vi và mở loa ngoài nên Tô Tái Tái và Khúc Nhiên có thể nghe rõ được tiếng động ở phía bên đó.

Khúc Nhiên nghe thấy tiếng “Ô ô ô” của Đại Vi thì càng sốt ruột hơn, ngẩng đầu lên nhìn Tô Tái Tái định nói thì bị ánh mắt của cô dọa sợ.

Sau khi vệ sĩ đã làm cho Đại Vi yên lặng thì lúc này Chung Trần Thuận mới hài lòng nghiêng đầu nói tiếp: [Nhớ kỹ, cô phải tới một mình, lúc nãy tôi có nghe tiếng của người khác ở bên cạnh cô đó.]

“Yên tâm.” Tô Tái Tái bình tĩnh trả lời: “Tôi đương nhiên sẽ tới một mình. Như thế thì…”

Cô hơi dừng lại, ánh mắt sắc bén: “Dễ dàng làm việc hơn.”

Vốn Chung Trần Thuận còn đang cười to, nhưng nghe thấy lời của Tô Tái Tái thì đột nhiên giật mình một cái.

Rõ ràng là giọng nói của Tô Tái Tái rất bình thường, nhưng không hiểu sao nó lại mang tới cho Chung Trần Thuận một cảm giác lạnh sống lưng.

Đại Vi vốn đang bị trói ở một bên, muốn tạo ra tiếng động, nghe thấy thế thì cũng ngẩn ngơ, rồi hoàn toàn yên lặng.

“Gửi địa chỉ qua điện thoại cho tôi.” Tô Tái Tái nói xong thì cúp máy.

Lúc này Khúc Nhiên mới bình tĩnh lại, cô ấy nhìn Tô Tái Tái nói: “Đàn em, em định đi tới đó một mình thật sao?”

Sau đó lại lo lắng nói: “Hay là chị đi cùng với em nhé.”

Tô Tái Tái lắc đầu: “Không cần đâu ạ, đàn chị, chị ở lại đây giúp em báo tin cho người khác.”

“Hả?” Khúc Nhiên giật mình, cô ấy sững sờ nhìn Tô Tái Tái, có chút không chắc lắm hỏi lại: “Đàn em, ý của em là…?”

Tô Tái Tái cười một cái, chớp chớp mắt với Khúc Nhiên: “Em chỉ nói là em sẽ tới một mình nhưng em không hề nói là sau khi em tới đó thì chị sẽ không dẫn người khác tới nha.”

Khúc Nhiên nghe thế thì gật đầu lia lịa.

Tô Tái Tái thấy thế, mỉm cười vẫy tay với cô ấy, sau đó lập tức lại gần, nghe cô ấy nói cũng gật đầu hiểu ý.

Mà ở nơi khác, sau khi Chung Trần Thuận bị Tô Tái Tái cúp điện thoại, thì ngỡ ngàng vài giây rồi mới bật cười thành tiếng, nhìn về phía Đại Vi rồi nói: "Đại Vi, đàn em này của cô tính tình cũng ghê gớm thật đấy."

Đại Vi bị bịt miệng, vốn dĩ không thể nói được, chỉ có thể nhìn anh ta chằm chằm.

Chung Trần Thuận thấy biểu cảm này của cô ấy thì ra hiệu cho vệ sĩ, tên vệ sĩ hiểu ý nên lập tức gỡ băng dính bên ngoài miệng của Đại Vi ra.

Đại Vi cố gắng chịu đựng cơn đau mà không phát ra tiếng kêu nào, sau khi thở hắt ra một hơi mới ngẩng đầu lên một lần nữa rồi trừng mắt với Chung Trần Thuận: "Chung Trần Thuận! Tôi cảnh cáo anh mau thả tôi ra! Nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho anh dễ dàng đâu!"


Bình Luận (0)
Comment