Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 752

Unknown Chương 752

Đang lúc hai người đó đang nói đùa thì vang lên một tiếng "Oành!!", cánh cửa cửa lớn của căn phòng đặt riêng đang đóng kín lại bị đá văng bởi một cú đá từ bên ngoài của ai đó

Cả Chung Trần Thuận và vệ sĩ đều sững sờ, cùng nhau nhìn về phía cửa.

Liếc mắt thì trông thấy hình ảnh Tô Tái Tái đang rút chân về, phủi những mảnh gỗ vụn trên vai rồi thản nhiên đi đến.

…Vừa nãy, lúc cô mạnh mẽ đá văng cửa lớn thì có một một ít tro bụi rơi ra.

"Tô Tái Tái! Cô... ? !"

Chung Trần Thuận hoàn hồn đứng dậy trừng mắt nhìn về phía cô.

Lúc đặt tay chống lên bàn, anh ta vô ý quơ phải ly rượu vang đỏ trên bàn, rượu ở bên trong lập tức tràn ra đầy bàn.

"Hả?" Tô Tái Tái nhìn về phía Chung Trần Thuận, sau khi cô chiêm ngưỡng vẻ mặt kinh ngạc của anh ta trong chốc lát thì mới vừa cười vừa nói: "Không phải anh bảo tôi đến đây à?"

Sao bây giờ lại thể hiện nét mặt kinh ngạc như kiểu "Sao cô lại xuất hiện ở đây thế?!"?

"..." Chung Trần Thuận nhìn cô chằm chằm, không nói nên lời trong một khoảng thời gian ngắn.

Đúng là anh ta có bảo cô đến, nhưng cũng... không ngờ rằng Tô Tái Tái lại có thể đến nhanh như vậy mà!

Rõ ràng... Từ Đại học Đế Đô đến đây ít nhất cũng phải mất hai mươi phút. Sao cô ta có thể đến đây nhanh như thế chứ?!

Đang lúc mấy người Chung Trần Thuận vẫn đang thắc mắc thì âm thanh “ưm ưm” của Đại Vị truyến đến từ một phía, Tô Tái Tái quay đầu tìm kiếm, sau khi trông thấy Đại Vi qua tấm bình phong, cô cụp mắt nhìn xuống thì thấy trước mặt có một cái ghế.

Tô Tái Tái thẳng thừng nhấc chân lên đá một cái, chiếc ghế bị cô đá bay rồi sau khi đụng vào làm tấm bình phong ngã ầm xuống đất thì để lộ ra Đại Vi.

Đại Vi thấy thế thì kích động đến mức giậm chân.

Mà Chung Trần Thuận, thì cứ sững sờ ở đó, nhìn vào tấm bình phong ngã ngổn ngang dưới đất mà không thể lấy lại tinh thần trong chốc lát.

Tô Tái Tái cũng không thèm liếc nhìn anh ta nữa, chỉ quan sát Đại Vi rồi mỉm cười lên tiếng: "Đàn chị Đại, chị không sao chứ?"

Đại Vi lập tức lắc đầu như lắc trống bỏi.

"Ừm. Không có việc gì là tốt rồi." Tô Tái Tái gật đầu, sau đó mới chuyển hướng nhìn về phía Chung Trần Thuận, bẻ khớp cổ sang hai bên rồi nở nụ cười với anh ta.

"Bây giờ đến chuyện của anh rồi."

Chung Trần Thuận hoàn hồn, ngẩng đầu lên thì va phải ánh mắt của Tô Tái Tái, lại bị giật mình bởi ánh mắt lạnh băng của cô, mồ hôi lạnh túa ra trên trán.

Không chỉ như thế, thậm chí anh ta còn không tự chủ được mà lùi lại một bước, nở nụ cười cới cô: "... Chờ một chút, có thể, chắc là có chút hiểu lầm..."

"Hiểu lầm?" Tô Tái Tái nhắc lại, sau đó lướt nhìn thoáng qua chỗ nào đó đằng sau anh ta rồi lại nhìn lại khuôn mặt Chung Trần Thuận, cô nhìn chằm chằm anh ta, cười như không cười: "Cũng đã chuẩn bị đầy đủ như thế, nhìn kiểu gì cũng không thấy giống hiểu lầm đâu..."

"... ?!" Chung Trần Thuận hoảng sợ trừng trừng nhìn Tô Tái Tái, không chắc chắn rằng có phải cô đã phát hiện camera bản thân đã giấu ở đó từ sớm rồi hay không.

Anh ta định há miệng nói chút gì đó, lại đột nhiên phát hiện chính mình không thể phát ra âm thanh.

"Vốn dĩ vừa nãy tôi cũng định không tự mình ra tay." Tô Tái Tái thở dài, ngước mắt nhìn về phía Chung Trần Thuận, lại dịu dàng nói tiếp: "Nhưng cũng tại các anh cho tôi cơ hội để ra tay."

"Coi như đã giao mình đến tận cửa rồi..." Tô Tái Tái cười.

"Tôi cũng chỉ đành cố gắng vui vẻ nhận thôi."

Mồ hôi lạnh của Chung Trần Thuận nhỏ xuống từ thái dương.

… hình như anh ta đã hiểu sơ sơ ý trong lời nói của Đại Vi rồi.

Nhưng.

Đã muộn rồi.

Lúc Khúc Nhiên dẫn người nhà họ Chung đi tới thì phòng riêng đã bừa hết cả lên rồi.

Đặc biệt là bàn tròn đã gãy làm đôi, sụp cả xuống làm cho đám vệ sĩ do quản gia Chung dẫn tới không nhịn được mà hít khí lạnh.

Cái bàn kia làm bằng gỗ đặc luôn đó! Mà giờ nó không những gãy làm đôi, còn văng ra rất xa.

Chung Trần Thuận và vệ sĩ thì càng không cần nói, nằm trên mặt đất rên rỉ chứ không dám gào mồm lên.

Giờ phút này, Tô Tái Tái mới cởi trói cho Đại Vi.

Khúc Nhiên thấy thế thì vội chạy vào, vẻ mặt nôn nóng: “Đàn em, Tiểu Vi! Hai người có làm sao không thế?”


Bình Luận (0)
Comment