Đại Vi nhịn đau xé miếng băng dán miệng, thở “òa” một tiếng rồi mới nhìn về phía Khúc Nhiên, lắc đầu cười: “Không sao cả, Khúc Nhiên nãy cậu có thấy không?”
Tiểu Tái siêu ngầu luôn!
Đại Vi đại diện cho người kể chuyện dưới gầm cầu, kể lại cho Khúc Nhiên vô cùng chân thật về tư thế oai hùng của Tô Tái Tái, nhưng quản gia Chung lại ngắt ngang lời cô.
“Cô Tô, xin lỗi cô, hóa ra lại khiến cô gặp phải chuyện này.” Quản gia Chung cúi đầu xin lỗi Tô Tái Tái.
Dừng lại đôi chút rồi quay về phía Đại Vi, bổ sung: “Cô Đại, đã khiến cô sợ hãi rồi ạ.”
Đại Vi bĩu môi, nhưng nghĩ lại quan hệ của em họ Chung Tử Ngang với mình cũng không tồi, bản thân mình cũng không ghét đứa em họ kia tới thế nên mới gật đầu với quản gia Chung: “Quản gia Chung, việc này không liên quan tới mọi người, do Chung Trần Thuận làm ra thôi.”
Đại Vi nhắc tới đây lại trừng mắt về phía Chung Trần Thuận.
Lúc này, Chung Trần Thuận đã được người nhà họ Chung đỡ dậy nhưng vẫn còn lảo đảo, gục đầu mà “đứng” ở đó.
Đợi đám người Tô Tái Tái nói xong, đợi quản gia Chung phân phó xem sẽ xử lý Chung Trần Thuận như thế nào.
Quản gia Chung nghe thấy Đại Vi nói như thế, biểu cảm dần buông lỏng, cảm kích gật đầu với cô, rồi lại nhìn về phía Tô Tái Tái, thấp thỏm mở miệng: “Cô Tô, cô xem… cái này…”
Tô Tái Tái nhìn Đại Vi rồi lại nhìn về phía quản gia Chung, cười nói: “Chú quản gia à, nếu như chị Đại đã không truy cứu thì tất nhiên là cháu cũng thế. Chẳng qua…”
Cô hơi ngừng lại, liếc mắt nhìn Chung Trần Thuận rồi chậm rãi bổ sung: “Chẳng qua cháu không muốn nhìn thấy người này xuất hiện trước mặt cháu lần nào nữa. Nếu còn thêm một lần…”
Tô Tái Tái cười nói: “Cháu không cam đoan rằng anh ta có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không?”
Giọng điệu có vẻ nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng ngữ điệu lại lạnh lẽo thấu xương.
Đến cả quản gia Chung cũng không nhìn được mà sợ hãi, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Tái Tái.
Nhưng nhìn ánh mắt quá bình tĩnh khi đang nói sự thật của cô thì lại vội cung kính cụp mắt, lên tiếng: “Cô Tô cứ yên tâm, nhà họ Chung bảo đảm Chung Trần Thuận chắc chắn sẽ không xuất hiện trước mặt cô thêm một lần nào nữa đâu ạ.”
“Vâng ạ.” Tô Tái Tái gật đầu, cười nói: “Làm phiền chú rồi ạ.”
Quản gia Chung vội nói: “Đâu nào có ạ.” Rồi vung tay bảo đám người mang Chung Trần Thuận cùng với đám vệ sĩ của anh ta.
Cả đời này Chung Trần Thuận đừng mong về nước.
Đám người rời đi rồi, Đại Vi vẫn còn trừng mắt nhìn theo Chung Trần Thuận, oán hận với Tô Tái Tái cùng với Khúc Nhiên: “Dễ dàng với anh ta quá rồi đó.”
Cô ấy ngừng lại chút rồi bổ sung thêm: “Mình còn không biết trước kia anh ta đã hại biết bao nhiêu người bằng cách này rồi nữa.”
Khúc Nhiên mới đến đây nên không hiểu hết ý của Đại Vi là như thế nào. Nhưng sau khi xem camera mà Đại Vi đưa cho thì mới nhíu mày, vẻ mặt ghét bỏ.
Khúc Nhiên gật đầu phụ họa theo lời của Đại Vi.
“Đúng là quá dễ dàng cho anh ta rồi.”
“Yên tâm đi.” Tô Tái Tái thấy vẻ mặt hai người vô cùng phẫn uất thì mở miệng nói luôn: “Sau này anh ta không thể làm hại bất cứ ai nữa đâu.”
Đúng hơn là sẽ không dám hại ai, hay làm chuyện gì quá đáng cả.
Tô Tái Tái cười nói, đối mặt với vẻ dò hỏi của hai người Khúc Nhiên thì chỉ lắc đầu rồi nói: “Đi thôi, chúng ta về thôi.”
Nói rồi cô đi ra ngoài đầu tiên.
Đại Vi thấy thế thì vội đuổi theo sau, vẫn không nhịn được tò mò mà dò hỏi: “Tiểu Tái này, rốt cuộc thì mới nãy em đã làm gì Chung Trần Thuận vậy?”
“Cũng không có gì đâu ạ.” Tô Tái Tái nói với vẻ vô cùng tùy ý: “Chẳng qua thả quỷ hương vào trong cơ thể anh ta thôi ạ.”
“Quỷ hương á?” Đại Vi ngờ ngợ hỏi lại.
Lần trước ở trong đại hội đánh giá đan dược cô ấy đã nghe qua cái tên này nhưng lại không rõ công hiệu của nó là như thế nào.
Đúng lúc cô ấy đang tính hỏi thì lại lơ đãng nhìn thấy sắc mặt Khúc Nhiên có hơi khác lạ.
“Khúc Nhiên, cậu làm sao thế?”
“… không sao đâu.” Khúc Nhiên đổi qua sắc mặt hòa nhã, dừng lại chút rồi quay qua nhìn Đại Vi, giải thích hộ Tô Tái Tái: “Quỷ hương thực chất là một loại hương liệu có thể thu hút quỷ.”
Lúc trước cô ấy và đám người Miêu Đại Yên đã “may mắn” gặp phải.