Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 755

Unknown Chương 755

Sau khi ánh mắt chậm rãi di chuyển quanh mặt của bà ta một vòng thì cô mới lại nhìn sang ông cụ Hứa, lặp lại: “Mợ?”

Vẻ mặt của cô đầy sự nghi ngờ, như thể đang nói rằng “Là ai?” vậy.

Điều này khiến cho ông cụ Hứa giận đến lại đập gậy xuống đất.

Nhưng ông ta mới mở miệng chưa kịp lên tiếng thì Giang Nhược, con dâu đang dìu ông ta đã gọi “Ba”.

Sau khi ông cụ Hứa nhìn mình thì Giang Nhược mới nói tiếp với dáng vẻ hiểu chuyện: “Tiểu Tái trong lòng tức giận cũng là chuyện có thể hiểu được, ba để con nói chuyện với con bé nhé.”

“Được thôi.” Ông cụ Hứa hừ lạnh nói, sau khi nói xong, ông ta không quên trừng mắt liếc nhìn Tô Tái Tái.

Như thể đang nói rằng “Nể tình mợ nói chuyện với cháu nên ông sẽ không mắng cháu”.

Nhưng dáng vẻ Tô Tái Tái khoanh tay trước ngực, cười như không cười nhìn mình khiến cho cơn tức giận của ông cụ Hứa lại không ngừng dâng lên.

Nhưng nghĩ đến con trai Hứa Tần Hán còn đang nằm trên giường bệnh và nhà họ Hứa đang rối bời, ông ta mới cố gắng nén cơn tức giận trong lòng xuống.

“Cảm ơn ba.” Dứt lời, Giang Nhược nhìn Tô Tái Tái, xót thương nghẹn ngào nói với cô: “Tiểu Tái, mợ là mợ của cháu. Mặc dù giữa cháu với gia đình đã xảy ra chút chuyện không vui, nhưng… trong nhà đã xảy ra chuyện lớn như vậy thì cháu cũng nên bắt máy của mợ chứ.”

“Xin lỗi.” Tô Tái Tái ngắt lời của bà ta, buồn cười nói: “Trước giờ tôi đều không bắt máy của người lạ. Với lại, làm ơn bà đừng có vừa tới đã nhận họ nhận hàng, có chuyện gì thế?”

Sau đó, cô lại nhìn ông cụ Hứa và những người đứng phía sau họ, đảo mắt nhìn quanh rồi lại nhìn Giang Nhược, nói tiếp: “Đừng làm như tôi thân với các người lắm vậy.”

Lúc này, ông cụ Hứa không nhịn được nữa, hừ một tiếng rồi lập tức trợn mắt nhìn Tô Tái Tái, lớn tiếng nói: “Ăn nói kiểu gì vậy! Trên người cháu đang mang dòng máu của nhà họ Hứa, mà bây giờ lại nói ra những lời như vậy!”

Dừng một chút, ông ta lại lên tiếng với vẻ mặt mất kiên nhẫn: “Ông tạm thời không tính toán với cháu về chuyện đã xảy ra ở hội đánh giá đan dược trước đó, mau lên!

Viên Đan Hồng cấp hai đâu? ! Tình trạng hiện giờ của cậu rất tệ, cháu mau đưa cho mợ đi. Ngoài ra…”

Ông cụ Hứa hạ giọng, nhìn Tô Tái Tái rồi nói tiếp: “Nghe nói cháu khá thân với giáo sư Chu và giáo sư Nghiêm đúng không?

Cháu gọi cho hai giáo sư và nói rằng tối nay ông sẽ mời họ ăn một bữa để nói rõ về tình hình của cậu.”

“Đến lúc đó cháu cũng tới nói giúp vài câu.”

Đại Vi và Khúc Nhiên ở bên cạnh nghe đến ngớ người.

Sao lại có người ăn nói hùng hồn đến vậy?

Đừng nói là Tô Tái Tái, ngay cả những người ngoài như họ nghe thôi mà cũng không khỏi thấy tức.

“Ông bị cái gì vậy?! Cứ ở đó tự biên tự diễn suốt.”

Đại Vi không nhịn được nói: “Tại sao Tiểu Tái phải đưa Đan Hồng cấp hai cho các người?!”

Nghe vậy, ông cụ Hứa lập tức dữ tợn trừng mắt nhìn Đại Vi, sau khi nhìn rõ thì ông ta đại khái nhận ra cô ấy là ai, nên cố gắng dịu vẻ mặt xuống nói: “Thì ra là cô chủ nhà họ Đại. Cô Đại à, đây là chuyện nhà họ Hứa của tôi, mong cô đừng nhúng tay vào.”

“Chuyện nhà ư?” Ngay khi ông ta vừa dứt lời thì Khúc Nhiên ở bên cạnh không nhịn được bênh vực: “Ông họ Hứa, nhưng Tiểu Tái họ Tô mà.”

Khúc Nhiên khác với Đại Vi, cô ấy vừa dứt lời thì ông cụ Hứa lập tức trừng mắt nhìn cô ấy vì thấy cô ấy lạ mặt, ông ta lớn tiếng nói: “Con nhóc không biết ở đâu ra, chen miệng vào mà chả có chút phép tắc gì cả?!”

Đại Vi tức giận mở to mắt, hét vào mặt ông ta: “Này! Ông ăn nói cẩn thận chút đi!”

“Cô Đại.” Đại Vi vừa hét xong thì Giang Nhược ở bên cạnh lập tức lên tiếng: “Tôi biết cô thân với cô gái này nên mới nói giúp cho. Nhưng đôi khi…”

Giang Nhược dừng lại, liếc nhìn về phía Khúc Nhiên, ánh mắt còn chưa rơi vào Khúc Nhiên thì bà ta lập tức rời mắt đi, lại nhìn Đại Vi và nghiêm túc nói: “Kết bạn thì phải quan sát cẩn thận, nếu không, vô tình kết thân với bạn xấu thì có lẽ cô sẽ giống với Tiểu Tái nhà tôi đấy.”

Đại Vi giận đến trợn tròn mắt, nhưng lại nghẹn họng không biết nên mắng từ đâu mới phải.

Giang Nhược không quan tâm cô ấy sẽ trả lời như thế nào, mà bà ta lại nhìn Tô Tái Tái, nhỏ nhẹ nói: “Tiểu Tái, cháu đừng giận ông ngoại nữa. Hôm nay ông ngoại và mợ đến tìm cháu, chẳng phải là ông ngoại đã nhượng bộ với cháu rồi sao?


Bình Luận (0)
Comment