Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 756

Unknown Chương 756

Ba của cháu đến bây giờ cũng không có tin tức gì, trong nhà lại một mớ hỗn độn, liên hệ với Ngữ Dung thì…”

Khi nói đến đây, Giang Nhược dừng lại, rũ mắt xuống trông thật đau buồn, lắc đầu rồi nói tiếp: “Lại không thể liên lạc được, thậm chí cũng không biết được tình hình của chị cả, nên mợ chỉ có thể đến tìm cháu thôi.”

“Bây giờ trong nhà, chỉ có cháu là người có thể dựa dẫm được thôi. Chúng ta là một gia đình, cho dù trước đây có gì đó không phải, không vui đi nữa, với tình hình gia đình hiện giờ thì cũng nên tạm gác lại, đồng tâm hiệp lực trước, không phải sao?”

Bà ta trông chân thành da diết và rất có lý lẽ, nếu bây giờ có người không hiểu chuyện nhìn thấy thì có lẽ họ thật sự sẽ hiểu lầm Tô Tái Tái chỉ là có mâu thuẫn với gia đình mà thôi.

Thậm chí họ sẽ hùa theo nhìn cô bằng ánh mắt trách móc, thầm lẩm bẩm vài câu như “Trẻ con đúng là không hiểu chuyện, ngay cả người già cũng tự mình đến tìm rồi mà vẫn không chịu giúp, đúng là máu lạnh.”

Tô Tái Tái lặng lẽ nhìn Giang Nhược, cho đến khi bà ta dứt lời thì cô mới mỉm cười ung dung nói: “… Đúng là không biết xấu hổ.”

Ngay khi lời này vừa thốt ra, trên mặt Giang Nhược lập tức lộ ra vẻ tổn thương, thế là ông cụ Hứa cũng trừng mắt quát cô: “Sao cháu lại ăn nói với mợ…”

“Tôi không có nói chuyện với ông, câm mồm.” Lời còn chưa dứt, Tô Tái Tái lập tức lạnh lùng nhìn ông cụ Hứa.

Vào khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, ông ta sửng sốt, không ngờ ông ta lại sợ hãi trước ánh mắt của Tô Tái Tái, ông ta cứng họng và những lời còn lại cũng bị kẹt trong cổ họng.

Ngược lại, Giang Nhược lộ vẻ chịu khổ khuyên can ông cụ Hứa: “Ba, kệ đi. Chỉ cần Tiểu Tái có thể giúp và cứu cậu của mình thì cho dù bảo con quỳ xuống cầu xin con bé, con cũng sẵn lòng.”

“Ôi Giang Nhược à…” Ông cụ Hứa bực bội đến đập gậy xuống đất sau khi nghe thấy vậy.

Nhưng ông ta còn chưa nói xong thì đã nghe thấy Tô Tái Tái lạnh lùng nói.

—— “Thế thì bà quỳ xuống xem nào.”

Cái… ?!

Giang Nhược kinh ngạc và cùng ông cụ Hứa quay lại nhìn Tô Tái Tái.

Sau khi thấy cô cười như không cười, nhưng lại không giống như đang nói đùa, lúc này bà ta mới khó tin nói: “Tiểu Tái, cháu… cháu thật sự muốn mợ quỳ sao?”

Giọng điệu của bà ta hơi run rẩy, như thể đã nghe thấy một câu trả lời đau lòng nào đó vậy.

“Dáng vẻ này của bà, với những người không biết còn tưởng rằng từ khi tôi còn nhỏ, bà đã đối xử rất tốt với tôi và thân thiết như hai mẹ con vậy.”

Tô Tái Tái nhìn Giang Nhược bằng ánh mắt lạnh băng, dừng một chút rồi nói tiếp: “Nhưng thực ra đừng nói là bà, ngay cả ông già này tôi cũng chỉ gặp qua có một lần mà thôi.”

“Tôi thật sự không biết sao các người lại mặt dày đến vậy, bây giờ lại chạy đến trước mặt tôi để yêu cầu cái này yêu cầu cái nọ.”

“Chính vì cháu là con cháu của nhà họ Hứa!” Ông cụ Hứa đập gậy xuống đất.

Ông ta còn chưa dứt lời thì Tô Tái Tái lập tức phản bác: “Bạch Ngữ Dung mới là con cháu của ông, nhưng tôi thì không.”

Cô dừng một chút, cười nói: “Suy cho cùng vì các người vẫn chưa liên lạc được với Bạch Ngữ Dung nên mới tìm đến tôi để cầu cứu thôi.

Nếu đã là cầu xin giúp đỡ thì được thôi, quỳ xuống cho tôi xem nào. Nói không chừng khi tâm trạng của tôi tốt, tôi sẽ nghiêm túc cân nhắc lại đấy.”

Tô Tái Tái vừa cười vừa chỉ xuống đất.

“Cô!”

Ông cụ Hứa bực dọc, muốn nói gì đó nhưng bị Giang Nhược ấn mu bàn tay lại, thế là ông ta buộc phải im lặng, để con dâu nói.

“Tiểu Tái, cháu…” Giang Nhược vừa nói đến đây thì lập tức giật mình khựng lại bởi ánh mắt của Tô Tái Tái.

“Cái gì mà Tiểu Tái này Tiểu Tái ơi, bộ Tiểu Tái là để bà gọi sao?” Tô Tái Tái nhìn Giang Nhược nói: “Tôi họ Tô.”

“Cô, cô Tô.” Giang Nhược hèn mọn đổi lại cách xưng hô với Tô Tái Tái, sau đó lại vội vàng giải thích: “Lần này vì nhận được tin nên chúng tôi mới cất công đến tìm cô.”

“Vì nhận được tin nên cất công đến tìm tôi sao?” Cuối cùng Tô Tái Tái cũng nắm được điểm chính, lúc này cô nhớ đến vừa nãy mới gặp mặt, ông cụ Hứa đã bảo cô đưa Đan Hồng cấp hai cho ông ta.

Chứng tỏ ông ta biết viên đan dược đang ở trong tay mình.


Bình Luận (0)
Comment