Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 757

Unknown Chương 757

Tuy nhiên, lúc ở hội đánh giá đan dược, ai cũng biết cô đã đưa Đan Hồng cấp hai cho nhà họ Mễ.

… Phụng Hồng Bác.

Ngoài ông ta ra, Tô Tái Tái không nghĩ ra được người thứ hai.

Trong lúc Tô Tái Tái đang rũ mắt suy nghĩ cẩn thận thì ông cụ Hứa lúc này mới phát hiện thấy cuốn sách mà Đại Vi vẫn đang cầm trên tay và tạm thời chưa bỏ vào hộp gỗ.

Đôi mắt già nua đột nhiên mở to, lập tức nhanh chân bước tới giật lấy cuốn sách.

Đại Vi kêu lên một tiếng “Á!”, hơi áy náy nhìn Tô Tái Tái.

Cô ấy như thể đang tự trách mình vì không giữ cuốn sách thật kỹ, lẩm bẩm: “Tiểu Tái…”

Mãi đến khi Tô Tái Tái giơ tay ra hiệu rằng “không sao” thì Đại Vi mới thấy yên tâm hơn chút.

—— Thật ra Tô Tái Tái đã nhận ra điều đó trước khi ông cụ Hứa giật lấy, chỉ là cô không ra tay thôi.

Đại Vi cau mày nhìn ông cụ Hứa, nói với vẻ bất mãn: “Ai lại làm như ông chứ, mau trả cuốn sách lại đây, nó là của Tiểu Tái!”

Nghe vậy, ông cụ Hứa cười khẩy, khẽ giơ tay lên để Đại Vi thấy rõ tựa sách, sau đó mới nói: “Trả sao? Cuốn này là bảo vật gia truyền của nhà họ Hứa, tôi còn chưa hỏi sao cô lại lấy được mà bây giờ cô bảo tôi trả lại sao?”

Khi ông ta nói những lời này, nhìn thì có vẻ như đang nói với Đại Vi, nhưng thực ra là ông ta đang nhìn Tô Tái Tái.

Ông ta lộ vẻ mặt chắc chắn, như thể đã nghĩ ra được điều mấu chốt gì đó, ông ta không khỏi cười khẩy gật đầu.

“Tôi luôn nói Ngữ Dung trước giờ đều ngoan ngoãn, tại sao đột nhiên lại cắt đứt quan hệ với gia đình. Bây giờ thấy cô giữ cuốn , tôi có thể đoán ra được gì đó rồi.”

Ông cụ Hứa trừng mắt nhìn Tô Tái Tái, lớn tiếng mắng: “Có phải cô đã đe dọa Ngữ Dung không?! Bắt con bé không liên lạc với gia đình và bắt con bé tặng cuốn sách này cho cô không?!”

Đại Vi tức giận muốn nói gì đó, nhưng bị Khúc Nhiên ngăn lại và nháy mắt ra hiệu với cô ấy, cho nên Đại Vi mới nặng nề hừ một tiếng rồi im lặng.

Cô ấy chỉ tức giận trừng mắt nhìn đám người ông cụ Hứa, cảm thấy đám người này đúng là quá tệ.

Thay vào đó, trên mặt của Tô Tái Tái lại không có biểu cảm gì cả.

Sau khi ông cụ Hứa la mắng xong, lúc này cô mới lên tiếng: “Bảo vật gia truyền của nhà họ Hứa sao?”

“Đúng vậy!” Ông cụ Hứa nói: “Chỉ tiếc là sau nhiều lần truyền tay, bây giờ cuốn sách chỉ còn lại một nửa. Nhưng cho dù là vậy, chỉ cần hiểu rõ hết nội dung trong sách thì vẫn vô cùng hữu ích, thậm chí…”

Nói đến đây, ông cụ Hứa khựng lại, như thể nghĩ đến điều quan trọng gì đó, mí mắt giật một cái rồi chợt nhìn sang Tô Tái Tái.

“Cô luyện chế ra được viên Đan Hồng cấp hai là vì đã xem sao?!”

Gì cơ?!

Lần này không chỉ Đại Vi, mà đến cả Khúc Nhiên ở bên cạnh cũng trợn to mắt.

Nhưng ông cụ Hứa không quan tâm đến điều này, lập tức cúi đầu xuống lật cuốn sách.

Vừa lật xem thì ông ta lập tức phát hiện mấy trang cuối đã bị xé, thế là ông ta lập tức hỏi: “Những trang cuối cùng đâu rồi?! Cô đã giấu đi rồi hả?!”

“Tốt nhất là cô nên giao nó ra ngay, nếu không thì tôi sẽ không cho cô được yên đâu.”

Ông cụ Hứa nghiêm nghị, sau đó lại nói với lẽ đương nhiên: “Còn viên Đan Hồng cấp hai đó nữa, đó là viên đan dược mà cô đã luyện chế ra theo , cho nên cô phải giao lại cho tôi bảo quản.”

“Nếu tôi không cho thì sao?” Tô Tái Tái nhìn ông ta.

“Thế thì cô đừng trách tôi báo cho Lục Bộ rằng cô đã lấy cắp vật gia truyền của nhà họ Hứa.”

Ông cụ Hứa nhìn chằm chằm vào Tô Tái Tái với ánh mắt lạnh lùng: “Những chuyện liên quan đến Huyền học, một khi dính dáng đến Lục Bộ thì sẽ không thể nào dễ dàng giải quyết được đâu!”

“Ồ, tôi sợ quá. Ông có thể cho tôi một cơ hội được không?” Tô Tái Tái bình thản nói.

“Cô!” Ông cụ Hứa tức giận, giọng điệu đó của Tô Tái Tái đâu nào phải đang cầu xin tha thứ, rõ ràng là muốn chọc tức mình mà.

Trong lòng dâng lên vẻ ác độc, ánh mắt cũng mang theo vẻ lạnh lùng: “Tô Tái Tái, cô suy nghĩ kỹ đi, nếu cô không giao ra thì bây giờ tôi sẽ gọi điện cho Lục Bộ!”

Khi Tô Tái Tái định nói thêm gì đó để chọc tức ông cụ Hứa thì cô khẽ ngước mắt lên nhìn qua chỗ họ trước khi kịp lên tiếng.


Bình Luận (0)
Comment