Cô dừng lại, rồi nhìn ông cụ Hứa, khẽ hất cằm lên nói: “Không cần gọi đâu, chẳng phải họ đã tới rồi sao?”
Nghe vậy, đám người ông cụ Hứa sững sờ rồi quay lại nhìn.
Đó không phải là đám người Ngô Hạo thì là ai chứ?
“Đội trưởng Ngô, cậu đến đúng lúc lắm.”
Sau khi đám người Ngô Hạo đến gần thì ông cụ Hứa lập tức giành nói trước, chỉ vào Tô Tái Tái và nói: “Cô ta! Cô ta đã lấy cắp cuốn sách gia truyền nhà họ Hứa của tôi, xin cậu hãy giúp tôi bắt lấy cô ta, đồng thời đưa viên Đan Hồng cấp hai cho chúng tôi.”
“Viên đan dược đó là do cô ta luyện chế ra theo , đáng lý ra thì viên đan dược đó phải thuộc về nhà họ Hứa chúng tôi!”
Ngô Hạo nghe xong, anh ấy nhìn ông cụ Hứa rồi lại nhìn Tô Tái Tái.
Sau đó anh ấy lại nhìn ông cụ Hứa, nói: “Ông cụ Hứa, ông đã bị bắt. Ông hãy theo chúng tôi về Lục Bộ.”
Cái… ?!
Ông cụ Hứa sững sờ.
Ông cụ Hứa kinh ngạc nhưng nó chỉ trong chớp mắt.
Ngay sau đó, ông ta như nhớ ra cái gì, tầm mắt chuyển động qua lại giữa Ngô Hạo với Tô Tái Tái, cười lạnh, chậm rãi gật đầu.
“Ôi suýt chút nữa là tôi quên mất, lúc trước chính đội trưởng Ngô đích thân tới tận nhà họ Bạch đưa thư thông báo trúng tuyển, bảo sao lại tới kịp thời như thế.”
Ông cụ Hứa nói tới đây lại nhìn sang Tô Tái Tái, cười lạnh rồi cao giọng: “Nhưng hai người đừng có đắc ý! Cô tưởng là tìm được một tên đội trưởng hèn mọn làm chỗ dựa là có thể diễu võ dương oai hay sao?”
Nói rồi ông ta nhìn về phía Ngô Hạo, chỉ vào một thành viên khác của Lục Bộ đi theo anh ấy: “Nơi này chính là đại học Đế Đô! Các người đừng tưởng mình có thể một tay che trời được nhé!”
“Ông Hứa, cái này thì ông nói không sai.” Ông cụ Hứa vừa mới dứt lời thì A Lai đứng ở bên cạnh cuối cùng cũng không nhịn được mà mở miệng nói.
Anh ấy vừa mới dứt lời, liếc mắt nhìn Ngô Hạo, thấy anh ấy hơi gật đầu thì mới tiến tới một bước, đặt một thứ trên bàn kêu cái “cạch”.
Để cho ông cụ Hứa nhìn thấy rõ ràng thì mới lạnh lùng nói.
“Bạch Văn Liên đã tự thú, nhận rằng hai mươi năm trước chính ông đã cung cấp đan dược, hại chết ông Bạch.”
“Cái này…” Ông cụ Hứa vừa mới nãy còn chính khí ngút trời, ra vẻ mình là người bị hại thì giờ phút này, ánh mắt láo liên.
Ai là người sáng suốt liếc mắt nhìn là biết ông ta đang chột dạ.
Ông ta không ngờ người của Ngô Hạo tới đây lại là vì chuyện này.
“Từ từ, chắc chắn là ở giữa có hiểu lầm gì đó!”
Ông cụ Hứa vội vàng chống chế: “Tôi không biết gì về chuyện của ông hai Bạch hết, các người không thể vì mỗi lời nói của Bạch Văn Liên đã đưa ra kết luận như vậy được!”
Ông ta vừa mới dứt lời, Tô Tái Tái liền lạnh lùng mở miệng: “Tàn thư trong tay ông có một đan dược tên là Phù Sinh Mộng, vốn dĩ nó có tác dụng an thần ngủ ngon nhưng nếu sử dụng số lượng quá nhiều có thể khiến người dùng bị mê ngủ, chẳng mấy chốc mà cơ thể bị suy nhược.
Thậm chí có thể lấy được hồn của người dùng ở ngay trong mộng. Vậy nên đan dược này còn có tên khác là Phù Sinh Mộng Hồn.”
Tô Tái Tái nhìn ông cụ Hứa đang trợn mắt há hốc mồm thì cười nói: “Tôi nói không sai đúng không?”
“Cô…” Ông cụ Hứa nhìn Tô Tái Tái, tay run rẩy.
Nhưng ngay sau đó, ông ta như nhớ ra cái gì mà hừ lạnh, phất tay áo: “Cái gì mà Phù Sinh Mộng Hồn, tôi nghe cũng chưa từng nghe thấy bao giờ.
Hơn nữa, cho dù là người Lục Bộ cũng cần phải có chứng cứ đúng không nào?”
Sau đó ông ta nhìn về phía Ngô Hạo, duỗi tay ra vẻ đòi hỏi: “Chứng cứ đâu? Nếu không có chứng cứ thì này khác gì vu oan cho người bị oan đâu nào?”
Phù Sinh Mộng Hồn sau khi tiến vào trong cơ thể người dùng thì nó giống hệt như tên của nó vậy, vô tung vô ảnh, cũng vì thế mà chuyện năm đó của ông hai Bạch cũng không thể nào điều tra thêm.
Tuy trong
Chỉ cần ông ta nhất quyết không nhận thì có là Lục Bộ cũng không có cách nào đâu!