Đám người A Lai đứng bên cạnh thấy thế thì nín thở.
Nhưng ngay khi ông ta vừa mới dứt lời thì lại thấy giọng nói mang vẻ lười biếng của Tô Tái Tái: “Muốn chứng cứ thì lại đơn giản quá ấy chứ?”
Cô vừa mới dứt lời thì không chỉ ông cụ Hứa mà đến cả Ngô Hạo cũng nhìn về phía Tô Tái Tái với ánh mắt sáng ngời.
Tại vì đột nhiên Tô Tái Tái mở miệng như thế làm cho ông cụ Hứa đang đắc ý đột nhiên run lên, gào về phía cô: “Tô Tái Tái!”
Vừa mới dứt lời còn định lao về phía cô, tưởng như muốn ngăn không cho cô nói.
Nhưng đám người Ngô Hạo nào có cho ông ta cơ hội này, người của Lục Bộ ngay lập tức nhào lên, bắt chéo tay ông ta ra đằng sau, đến cả đám người Giang Nhược cũng bị khống chế hết.
Sau khi làm xong hết, Ngô Hạo mới nhìn về phía Tô Tái Tái, cất lời: “Tiểu Tái, cô có cách nào không?”
“Đơn giản lắm.” Tô Tái Tái nhún vai nói với Ngô Hạo: “Các anh chỉ cần khiến cho Bạch Văn Liên đồng ý mở quan tài cho các anh kiểm tra xác là được.”
Dừng lại một chút, mọi người nghe ngóng cẩn thận rồi quay qua nhìn về phía ông cụ Hứa.
Nhìn gương mặt dần trở nên xanh mét của ông ta thì Tô Tái Tái lại tiếp tục nói một cách chậm rãi.
“Phù Sinh Mộng Hồn nhập vào trong cơ thể là có thể hóa nhập vào trong máu thịt không nhìn thấy được bóng dáng, nhưng lại có một cách có thể tra được trên xác của họ.
Người dùng Phù Sinh Mộng Hồn sau khi chết sẽ dần tụ tập trên thiên linh của họ, cho nên giờ mọi người mà mở quan tài ra là sẽ tìm được chứng cứ muốn tìm ở ngay trên sọ của ông hai Bạch.”
Tô Tái Tái nói xong, cười như không cười nhìn vẻ mặt hoảng hốt của ông cụ Hứa: “Sao thế? Chứng cứ như thế đã đủ chưa?”
Ngô Hạo nghe thấy Tô Tái Tái nói thế, hơi suy nghĩ một chút rồi khẽ gật đầu, qiay qua nhìn đội phó A Lai, nhỏ giọng sắp xếp cái gì đó.
Bạch Văn Liên tự thú tạo thành sự kiện.
Nói trắng ra là trước đó Ngữ Dung đã làm ra vài loại đan dược đưa cho Hứa Tần Nhã, thông qua bà ta để trao tay tới mấy phu nhân nhà giàu yêu cái đẹp.
Nghĩ lại dáng vẻ sau khi ăn đan dược của Hoàng Trầm Giai cùng với cá chình mũi hếch bảy mang do Tô Tái Tái mang tới.
Đầu của đám người Tô Tái Tái thấy to cả đầu.
Nếu không phải vì chuyện của người nhà họ Hứa ở đại học Đế Đô thì có khi giờ anh ấy đã chạy tới thành phố C để điều tra xem rốt cuộc có những ai đã từng ăn phải đan dược của Bạch Ngữ Dung rồi vậy.
Giờ nghe thấy Tô Tái Tái nói như thế này, anh ấy ngay lập tức phân phó A Lai mau đi liên hệ các đồng nghiệp ở thành phố C báo bọn họ tiếp tục xử lý chuyện những ai ăn đan dược thì tiện tay kiểm tra luôn xác của ông hai Bạch.
Ngay lúc Ngô Hạo đang phân công cho A Lai thì ông cụ Hứa nhìn chằm chằm về phía Tô Tái Tái với vẻ mặt sợ hãi: “Cô, tại sao cô lại biết về cách đó?”
Rõ ràng đó là nội dung mà đến cả
Tô Tái Tái không đáp lời ông ta mà chỉ nhìn về phía Ngô Hạo, chỉ vào
Ngô Hạo gật đầu: “Có nhé, vì chúng tôi phải xác định xem rốt cuộc bên trong đó có đề cập tới Phù Sinh Mộng hay không, có vấn đề gì sao?”
“À, thế bên anh xác thực xong thì đưa lại cho tôi nhé.” Tô Tái Tái nói.
Ngô Hạo nghe xong còn chưa kịp gật đầu đồng ý hay từ chối thì đã bị ông cụ Hứa chặn họng.
“Tô Tái Tái, đây là đồ của nhà họ Hứa! Cô dựa vào cái gì mà đòi giành lấy vậy?”
Ông cụ Hứa ra sức dãy dụa muốn thoát khỏi sự khống chế của Lục Bộ, nhưng lại bị ấn đến mức không thể thoát ra được.
Chỉ có thể phẫn hận trừng mắt nhìn Tô Tái Tái.
“Của nhà ông ấy hả?” Tô Tái Tái cười nhạo nhìn ông cụ Hứa rồi nói tiếp: “Ông lại nghĩ cái thứ đi trộm về, truyền xuống mấy đời là thành đồ của nhà ông rồi à?”