“Không phải của tôi mà là của tông môn nhà tôi.” Tô Tái Tái cười nói, sửa đúng lý do thoái thác của ông ta.
Ông cụ Hứa bị Tô Tái Tái nhìn từ trên cao nhìn xuống vô cùng áp lực, chậm rì rì mở miệng nói: “Ở đại hội đánh giá đan dược lần trước tôi có mượn cớ quay về một lần, lật xem mới biết đúng là tông môn hơn trăm năm trước có một đệ tử ngoại môn họ Hứa.
Từ khi người đệ tử họ Hứa đó mất tích thì quyển sách hiếm kia cũng biến mất. Tôi nhớ rõ… đệ tử ngoại môn kia tên là Hứa Chấn.”
Tô Tái Tái vừa dứt lời, ông cụ Hứa kinh ngạc vô cùng.
Tuy ông ta không nói gì những ai nhìn cũng hiểu.
Tô Tái Tái tất nhiên cũng không ngoại lệ.
Cô cười gật đầu nhìn ông cụ Hứa, nói một cách chắc nịch: “Ừm, nhìn phản ứng này của ông thì tôi đã chắc chắn rồi.”
“Nói thế thì...” Tô Tái Tái ngân dài chữ “thì”, sau đó cười nói: “Tôi còn phải cảm ơn Phụng Hồng Bác mới đúng. Nếu không phải vì điều tra sợi dây nhiếp hồn đoạt xá kia, tôi sẽ không tìm thấy cái này một cách trùng hợp như vậy.”
“Cô... Cô nói bậy! Đây là đồ của nhà họ Hứa chúng tôi! Cô đừng có nói bừa!”
Sau khi lấy lại tinh thần, ông cụ Hứa dùng vỏ bọc hung dữ để che đi sự hoảng loạn trong lòng, sau đó quát thẳng vào mặt Tô Tái Tái, bộ dáng kia như thể đang muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
“Xem ra ông phải thấy quan tài thì mới đổ lệ đúng không.”
Nhìn ông ta vẫn ngoan cố chống cự, Tô Tái Tái chỉ cười lắc đầu, sau đó giơ tay làm một số động tác tay.
Quyển sách đang bị ông cụ Hứa cầm trong tay đột nhiên nóng rực lên khiến ông ta theo bản năng thả lỏng tay ra.
Quyển sách theo đà rơi xuống, nhưng ngay lúc mọi người nghĩ nó sẽ rơi bộp xuống đất thì nó lại nổi lơ lửng giữa không khí.
Dưới ánh mắt trợn trừng của mọi người, nó thong thả bay lên ngang tầm mắt của cả đám rồi dừng lại giữa không trung.
Giây tiếp theo, pháp mạch vẫn luôn ẩn giấu trong cuốn sách lập tức xuất hiện, tuy pháp mạch này không được toàn vẹn do sách đã bị hỏng kha khá, nhưng vừa cảm nhận được pháp mạch có cùng nguồn gốc với mình thì nó lập tức đáp lại lời kêu gọi của cô ngay.
Chờ pháp mạch màu vàng kim lại lần nữa ẩn đi, quyển sách đã ngoan ngoãn rơi xuống trong tay của Tô Tái Tái.
“Ban nãy tôi đã nói rồi.” Tô Tái Tái lắc lắc cuốn sách với ông cụ Hứa: “Thứ này không thuộc về ông.”
Ông cụ Hứa chỉ biết nhìn chằm chằm Tô Tái Tái chứ không thốt ra được câu nào.
Ấy thế mà Tô Tái Tái vẫn cảm thấy chưa hả giận, cô tiếp tục mở miệng: “Nếu hôm nay mấy người không tới tìm tôi thì tôi cũng suýt quên chuyện này luôn đấy.”
Cô cố tình quay đầu nhìn về phía ông cụ Hứa một lần nữa, nụ cười bên miệng hơi nhạt đi: “Việc bà nội hôn mê khi trước cũng là do ông và Hứa Tần Nhã làm đúng không?
Bởi vậy mới nói, hiện giờ các người rơi vào tình cảnh này chỉ là do bản thân các người tự gieo gió gặt bão mà thôi.”
Tô Tái Tái thở dài, nhưng mới lắc đầu được một nửa thì đột nhiên “a” một tiếng, sau đó “chém” thêm nhát dao cuối cùng: “Nhà họ Hứa của các người sẽ không bao giờ được hưởng thụ cảm giác vinh quang và vẻ vang đâu.”
Sắc mặt của ông cụ Hứa xám ngắt, cả người như già đi mười tuổi.
-------
“Tiểu Tái, cảm ơn cô nhé. Cô đã giúp chúng tôi rất nhiều đấy.”
Lúc người của Lục Bộ tới dẫn đám người ông cụ Hứa đi, Ngô Hạo đi tới nói tiếng cảm ơn với Tô Tái Tái.
“Không có chi, chỉ cần đàn anh Ngô nhớ trả sách lại cho tôi là được.” Tô Tái Tái gật đầu, lại nhắc Ngô Hạo thêm một lần nữa.
A Lai ở một bên nghe xong thì cười cướp lời: “Cô Tô cứ yên tâm đi. Trừ nhà họ Hứa ra thì chúng tôi cũng cho người tới nhà họ Phụng rồi, chỉ cần bắt được đám người Phụng Hồng Bác thì không bao lâu là có thể trả sách cho cô ngay.”
Anh ấy vừa dứt lời, Ngô Hạo còn chưa kịp nói thêm cái gì thì đã thấy nụ cười trên mặt của Tô Tái Tái tắt ngúm.
“Sao vậy Tiểu Tái?”
“Mọi người đang cho người đi đến nhà họ Phụng à?” Tô Tái Tái nhìn Ngô Hạo.
Thấy bộ dáng này của cô, trái tim vốn đã bình tĩnh của Ngô Hạo lại lần nữa bị bao phủ bởi sự lo âu.
Anh ấy gật đầu trả lời ngay: “Đúng thế, Bạch Văn Liên đã tới tự thú, ông ta khai ra không ít chuyện, trong đó cũng có những chuyện liên lụy đến Phụng Hồng Bác cho nên lúc chúng tôi xuất phát đến Đại học Đế Đô thì cũng cho người tới nhà họ Phụng luôn.”