Nói đến đây, Ngô Hạo còn bổ sung thêm một câu: “Hơn nữa quản gia của nhà họ Phụng vẫn đang muốn tìm Xá Thân Tử Trúc đấy.”
“... Nguy rồi.” Tô Tái Tái nghĩ đến Phụng Cảnh, ánh mắt lập tức trở nên nghiêm túc.
Bản thân cô không quan tâm gì đến Phụng Cảnh, nhưng một khi để Phụng Hồng Bác thành công chiếm xác của thằng bé thì sau này nó sẽ trở thành phiền toái lớn đối với bé ngỗng mất.
Tuy bây giờ chưa tới thời điểm thích hợp, nhưng một khi bí quá thì Phụng Hồng Bác sẽ hoá liều.
“Chúng ta xuất phát đến nhà họ Phụng ngay thôi.” Tô Tái Tái nhìn về phía Ngô Hạo, nhanh chóng mở miệng.
------
Bên kia, nhà họ Phụng.
Quản gia hờ hững vứt thanh đao xuống đất, lúc móc khăn tay ra lau máu tươi trên tay, ông ta mới nhìn thoáng qua người đang nằm trên mặt đất với ánh mắt khinh thường.
Thành viên Lục Bộ nằm trên mặt đất nôn ra một ngụm máu, run rẩy giơ tay muốn túm lấy chân của quản gia nhưng lại bị ông ta hất văng ra một cách dễ dàng.
“... Một đám rác rưởi.”
Quản gia bỏ lại những lời này, cười lạnh một tiếng rồi mới xoay người đi lên lầu, cũng phất tay với đám vệ sĩ của nhà họ Phụng: “Xử lý xong hết thì chuẩn bị rời đi.”
“Vâng!”
“Thưa ông ba, đã giải quyết xong hết rồi ạ. Bây giờ chúng ta đi luôn hay sao?” Quản gia đi đến đứng yên trước cửa phòng của Phụng Cảnh, sau đó cúi người hỏi.
Phụng Hồng Bác vừa mới châm cứu cho Phụng Cảnh xong, lúc này đang ngồi ở mép giường dọn dẹp công cụ châm cứu.
Bộ dáng thong thả ung dung của ông ta hoàn toàn không có vẻ gì là giống với một người đang muốn chạy trốn cả.
“Ừ, trước khi đi nhớ “dọn dẹp” những người còn lại cho sạch sẽ.” Phụng Hồng Bác không buồn ngẩng đầu lên: “Trong mật thất là một, ngoài ra còn có cả Bối Trân nữa. À phải rồi, ông dẫn Bạch Ngữ Dung tới đây gặp tôi đi.”
Phụng Hồng Bác sực nhớ ra gì đó cho nên ngẩng đầu nhìn về phía quản gia, tiếp theo lại lắc đầu tiếc nuối bảo: “Đáng tiếc, tôi còn tính giữ cô ta lại để sau này dùng từ từ, nhưng giờ thì...”
Giờ thì chỉ có thể hút khô cô ta trong một lần thôi, chứ nếu chừa người sống lại cho Lục Bộ thì sau này bọn họ sẽ biến thành gông xiềng trói buộc ông ta mất.
Cuộc “viếng thăm” bất ngờ của đám người Lục Bộ đã khiến Phụng Hồng Bác không kịp trở tay.
Nếu không phải thời gian không cho phép, muốn Phụng Hồng Bác đến Lục Bộ một chuyến cũng không phải là không thể.
Nhưng ngặt nỗi không biết vì sao, Phụng Hồng Bác - người vẫn còn cách thời điểm phùng cửu một quãng - lại cảm thấy thời gian như dần bị rút ngắn lại một cách vô hình.
Nếu bây giờ mà ông ta đồng ý đi theo đám người của Lục Bộ thì thật không dám tưởng tượng hậu quả sẽ như thế nào nữa.
Bởi vì hiện tại không còn cách nào khác, ông ta chỉ đành bảo quản gia mau chóng ra tay, sau đó tranh thủ thời gian quản gia đi “dọn dẹp” thì ông ta lại châm cứu cho Phụng Cảnh thêm một lần.
Muốn cướp được xác của vật chứa này thì còn cần châm cứu thêm một lần nữa mới được, đáng tiếc bây giờ không có thời gian, cho nên ông ta đành phải dẫn thằng bé đi trước rồi tính tiếp.
“Vâng.” Quản gia nghe xong lời căn dặn của Phụng Hồng Bác thì gật đầu rời khỏi, lúc quay người lại, trên mặt ông ta cũng xuất hiện vẻ tiếc nuối.
Dù gì ông ta cũng vừa mới nhận ra được “chỗ tốt” của Bạch Ngữ Dung kia mà, vốn còn tính chờ khi nào Phụng Hồng Bác dùng xong rồi thì ông ta sẽ nhảy vào hưởng sái chút ít.
Ai ngờ bây giờ…
Quản gia thở dài, nhưng lập tức xốc lại tinh thần ngay.
Chỉ cần đi theo Phụng Hồng Bác, ông ta tin cho dù hiện tại không có Bạch Ngữ Dung thì về sau vẫn sẽ có vô vàn những người khác chờ ông ta “sử dụng”.
Nghĩ như vậy xong, quản gia lập tức hoàn hồn, lúc đi ngang qua một người vệ sĩ của nhà họ Phụng, ông ta không dừng lại mà chỉ ra lệnh: “Đi xử lý Bối Trân cho tôi.”
Quản gia vừa nói vừa giơ tay làm động tác cắt cổ.
Vệ sĩ hiểu ngay, lập tức đi về phía phòng của Bối Trân, vừa đi vừa nâng tay lên, một con dao mỏng tang lập tức trượt ra từ trong cổ tay áo, phần lưỡi dao bén ngót phản xạ ánh sáng lạnh căm căm.
Thứ “đồ” trong mật thất không thể nhúc nhích, muốn xử lý chỉ cần chém một nhát là được cho nên quản gia quyết định bắt Bạch Ngữ Dung đến chỗ Phụng Hồng Bác trước rồi mới sang đó.