Nhưng đợi đến khi quản gia gõ cửa vài lần vẫn không thấy Bạch Ngữ Dung trả lời, ông ta mới nhận ra có gì đó không đúng.
Tuy Lục Bộ chỉ cử mười mấy người tới, tốc độ xử lý của ông ta cũng khá nhanh, nhưng ít nhiều gì vẫn có tiếng động phát ra mà.
Cho dù hiệu quả cách âm của căn phòng có tốt cách mấy thì cũng không có khả năng không nghe thấy được.
Chẳng lẽ Bạch Ngữ Dung nghe xong lại không buồn đi ra ngó thử một cái ư?
Sắc mặt của quản gia trở nên nghiêm túc hẳn, ông ta nhíu mày giơ tay vặn tay nắm cửa, định bụng nếu cửa khóa thì sẽ phá cửa xông vào, nào biết chỉ nghe “két” một tiếng, cửa đã được mở ra một cách dễ dàng.
Thì ra là Bạch Ngữ Dung không hề khóa cửa.
Quản gia chỉ sửng sốt trong giây lát rồi thôi, ông ta vừa chậm rãi mở hé cửa ra vừa thử mở miệng: “Cô Ngữ Dung, cô đâu rồi? Ông ba có chuyện muốn tìm cô đấy.”
Trong phòng không có tiếng đáp lại, quản gia đứng tại chỗ nhìn chung quanh, phát hiện trong phòng không có người nhưng trong phòng tắm lại có tiếng nước truyền tới.
Quản gia nhìn sang, phát hiện cửa phòng tắm đóng chặt, trên phần kính phủ đầy hơi nước mù mịt, lúc này ông ta mới nở nụ cười.
Khó trách cô ta không nghe được tiếng gõ cửa, xem ra là do ông ta nghĩ nhiều quá rồi.
Tuy thấy Bạch Ngữ Dung còn đang ở trong phòng tắm, nhưng quản gia lại không hề có ý rời đi, ông ta trưng vẻ mặt vô tội ra rồi cười cười đi tới trước cửa phòng tắm, sau khi ung dung gõ cửa hai cái thì mới lên tiếng: “Cô Ngữ Dung, ông ba bảo cô sang chỗ ông ấy đấy.”
Nói xong, quản gia nghiêng tai lắng nghe, chỉ thấy bên trong ngoài tiếng nước róc rách ra thì còn có giọng nữ đang ậm ừ gì đó, ngặt nỗi ông ta nghe không rõ lắm.
Quản gia lại cười nói: “Thứ lỗi cho tôi.”
Nói xong lập tức vặn tay nắm và mở cửa phòng tắm ra.
Đáng tiếc, thứ đập vào mắt của quản gia không phải là cảnh tượng nóng bỏng phun máu mũi gì cả mà lại là cảnh máu me be bét như địa ngục trần gian.
Cảnh này khiến một người từng trải như quản gia cũng phải sững sờ ngay tại chỗ.
Cảm giác lạnh gáy xộc lên đỉnh đầu của ông ta.
Hiện giờ Bạch Ngữ Dung đang quỳ rạp trên mặt đất, hai tay không biết bị thứ gì xé toạc ra nằm chỏng chơ trong hai góc phòng tắm, đùi phải thì bị gặm đến mức chỉ còn lại xương trắng, máu me và nội tạng lòi ra từ vết gặm trên bụng, thậm chí còn mơ hồ thấy được xương sườn trắng hếu bên trong.
Nhưng đó còn chưa phải điều đáng sợ nhất, bởi vì thứ kinh dị nhất là… dù đã trải qua sự tra tấn khủng khiếp như thế nhưng Bạch Ngữ Dung vẫn còn sống!
Cô ta nghiêng đầu trợn trừng mắt nhìn quản gia, miệng khép khép mở mở như đang muốn nói “cứu tôi với…” vậy.
Đáng tiếc mỗi lần há mồm lại không có tiếng động nào, có chăng cũng chỉ là máu loãng và thịt vụn không ngừng trào ra mà thôi.
Quản gia trố mắt nhìn chằm chằm cảnh này, lúc lia mắt tới phần miệng của Bạch Ngữ Dung, ông ta mới phát hiện thì ra đầu lưỡi của cô ta đã bị đứt mất một nửa từ bao giờ.
Đó là lý do Bạch Ngữ Dung không tài nào kêu cứu được, chỉ có thể ú ớ ú ớ như thế này thôi.
Đây cũng chính là âm thanh mà ông ta nghe được từ bên ngoài!
Nhìn Bạch Ngữ Dung dù đã tàn tạ nhưng vẫn chưa chết, lại ngửi được mùi máu tươi tràn ngập trong không khí, hai thứ này quá kích thích khiến quản gia không nhịn được quay sang một bên bắt đầu nôn mửa.
Chờ nôn hết ra xong, ông ta vội vàng rời khỏi phòng tắm, bởi vì quá hoảng loạn nên lúc bước qua bậc cửa ông ta còn bị vướng ngã lăn quay.
Quản gia quơ quào một hồi mới lồm cồm bò dậy được, chân tay cũng nhũn hết cả ra.
Ông ta không dám ở lại đây thêm một giây nào nữa, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra khỏi phòng của Bạch Ngữ Dung.
Quản gia vừa hốt hoảng vừa sốt sắng đi trên hành lang một lúc lâu mới hơi bình tĩnh lại.
Nếu là bình thường thì quản gia nhất định sẽ chạy tới báo cho Phụng Hồng Bác biết ngay, nhưng bây giờ ông ta không có thời gian để làm chuyện đó.
Bọn họ cần phải nhanh chóng xử lý hết dấu vết ở đây sau đó bỏ trốn mới được.
Nghĩ như thế, quản gia lập tức ép bản thân phải bình tĩnh lại, sau đó run rẩy đi tới phòng làm việc của Phụng Hồng Bác.
Ông ta vẫn còn nhớ rõ lời dặn của ông ba.