Nhưng Phụng Hồng Bác tuyệt đối không ngờ rằng Tô Tái Tái vẫn khoan thai ngồi đó, chống cằm nhìn ông ta: “Ồ. Vậy ông cứ giết đi.”
“Cô...!” Phụng Hồng Bác tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
“Sau này Bé Ngỗng cũng sẽ phải gặp phùng cửu, thay vì giữ lại thứ quan hệ huyết thống vô dụng này để bị liên lụy trong tương lai, thì tốt hơn hết là nhân dịp này xử lý hết một thể luôn.” Tô Tái Tái nói với vẻ máu lạnh.
Dừng một chút, cô lại bổ sung thêm: “Vả lại, nếu như ông giết thằng bé, tôi có động tay động chân cũng được xem là “vì dân trừ hại”, cũng coi như là lợi dụng chút kẽ hở của phùng cửu, nói không chừng tôi còn có thể tích đức đấy!”
“Nhanh lên nào, mau ra tay đi, như vậy thì tôi mới có lý do để giết ông chứ.” Tô Tái Tái nói dứt câu thì vỗ tay một phát, gương mặt đầy vẻ “Đây quả thật là một ý kiến hay”, hất hất mặt thúc giục Phụng Hồng Bác.
Cho dù Phụng Hồng Bác có tự mãn mình là một lão quỷ đã sống mấy trăm năm tuổi, nhưng bây giờ nhìn thấy Tô Tái Tái như vậy, ông ta cũng không nhịn được mà muốn mắng một câu “vô liêm sỉ”.
Phụng Hồng Bác nghiến răng nghiến lợi càng mạnh hơn, ông ta vốn còn đang do dự chưa biết nên làm gì, giờ lại bị Tô Tái Tái ép đến mức không còn cách nào khác, cuối cùng chỉ có thể buộc phải hạ quyết tâm.
“Tô Tái Tái, cô cho rằng mình có thể uy hiếp được tôi sao?” Khuôn mặt của Phụng Hồng Bác bị che đi một nửa sau lưng Phụng Cảnh, ông ta từ từ nở một nụ cười thâm hiểm, nói với Tô Tái Tái: “Cô quên rồi sao? Tôi vẫn còn một biện pháp đấy.”
Câu nói này vừa dứt, biểu cảm trên mặt Tô Tái Tái rốt cuộc cũng không còn ung dung như vừa rồi nữa.
Dường như Tô Tái Tái biết rõ biện pháp mà Phụng Hồng Bác nói là gì, nụ cười trên mặt cô thoáng chốc biến mất, cả người cũng chậm rãi ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm vào Phụng Hồng Bác: “Đừng nói là ông...”
Không đợi Tô Tái Tái nói hết câu, Phụng Hồng Bác đã hét lớn: “Đúng vậy!”
Ngay một giây sau, biểu cảm trên khuôn mặt của ông ta lập tức trở nên dữ tợn, ghê tởm đến cực độ.
Sau đó một thứ dính dính ghê tởm bỗng bắn ra khỏi mắt mũi miệng của Phụng Hồng Bác, nháy mắt bổ nhào về phía Phụng Cảnh.
Tô Tái Tái khẽ tặc lưỡi một cái, sau đó lập tức đập ghế đứng dậy, bàn chân vừa giẫm lên chiếc ghế, thân người nháy mắt lao về hướng Phụng Hồng Bác.
Nhưng tiếc là cô đã chậm một bước, cái thứ kinh tởm đó đã hoàn toàn thoát ra khỏi xác của Phụng Hồng Bác, ôm lấy Phụng Cảnh rồi nhảy đến chỗ lan can ở lầu hai.
Thân xác của Phụng Hồng Bác lập tức trở nên mềm nhũn, nháy mắt đã khô quét lại, xám xịt như tro.
Cho đến giờ phút này, thân xác của Phụng Hồng Bác mới được tính là đã thực sự chết đi.
Tô Tái Tái nhìn về phía “Phụng Hồng Bác” nhão nhoẹt đang lúc nhúc ở góc tường, cô móc ra một lá bùa trắng, sau khi ném ra để bảo vệ cái xác của Phụng Hồng Bác, lúc này cô mới chống người đứng dậy.
Mà trong khoảng thời gian đó, ác quỷ đoạt xá đã thoát ra đang ngồi xổm trên lan can, một bên cảnh giác trông chừng Tô Tái Tái một bên cố gắng chiếm đoạt thân xác của Phụng Cảnh, cưỡng chế tước đoạt cơ thể của cậu bé.
Cho nên lúc Tô Tái Tái đang ngồi quay lưng lại nhìn mớ hỗn độn kia, nó cũng không hề ngăn lại, cũng không nhân cơ hội mà đánh lén.
Bởi vì đây cũng là cơ hội của nó.
Chờ sau khi Tô Tái Tái quan sát xong rồi đứng dậy nhìn nó một lần nữa thì ác quỷ đoạt xá mới phát ra tiếng cười quái dị: "Buồn cười thật, tôi vừa mới thoát ra khỏi cái xác đó thì nó đã phân hủy rồi, cô cần gì phải lãng phí thời gian siêu độ cho nó vậy.”
“Không phải là siêu độ, mà là tôi lo rằng lát nữa ông sẽ nhập trở lại vào cái xác đó đấy.” Tô Tái Tái ngẩng đầu nhìn ác quỷ đoạt xá, dừng một chút rồi nói tiếp: “Đến lúc đó tôi lại phải mệt người nữa.”
"Nhập về lại?" Ác quỷ đoạt xá cười khẩy: “Trong tay tôi có thằng nhóc này rồi, còn cần gì đến cái xác khô kia nữa? Có điều...”
Nó thoáng dừng lại, híp mắt nhìn về phía thi thể của Phụng Hồng Bác, xung quanh đó không ngừng ẩn hiện các pháp mạch mạ vàng, nó như sực nhớ ra điều gì đó, chậm rãi nhìn sang Tô Tái Tái lần nữa, u ám trừng mắt với cô, nói: "Không ngờ cô và lão già kia lại chung một một tông môn đấy.”