“Ừ.” Tô Tái Tái tùy ý đáp một tiếng, liếc mắt nhìn vết kiếm trên người ác quỷ đoạt xá, sau khi cảm nhận được kiếm khí thuộc về ông cụ Tô còn sót lại trên đó, cô mở miệng nói tiếp: “Tôi cũng không ngờ tới ông lại là con chó mất chủ chạy thoát được khỏi tay của sư phụ luôn đấy.
Như thế lại càng tốt, bây giờ tôi mà giải quyết ông thì xem như là thanh toán chuyện nội bộ của sư môn rồi nhỉ?”
Nói xong, Tô Tái Tái khoái chí vỗ tay một cái, khẽ nghiêng đầu nhìn về phía ác quỷ đoạt xá rồi mỉm cười.
Ác quỷ đoạt xá cười lạnh một tiếng: "Tôi quyết định rồi, tôi không cần cô làm đỉnh lô cho tôi nữa, tôi muốn khiến cô phải “sống” như thằng cha của tên nhóc này!”
Nó nhấc cánh tay đang ôm Phụng Cảnh đang rũ đầu lên, nói tiếp: “Sau đó thì giết chết thằng anh trai của nó!"
Trong lúc ác quỷ đoạt xá đang nói, Tô Tái Tái vẫn đứng yên lắng nghe, không hề ngắt lời nó.
Chờ đến khi nó thao thao bất tuyệt nói xong, cô mới cười nói: “Tới bây giờ rồi mà ông vẫn còn chưa nhận ra sao?... Phụng Cảnh trong tay ông ấy.”
Tô Tái Tái chỉ vào Phụng Cảnh nói: “Cậu bé vẫn luôn bất tỉnh, nhưng ông thì lại không nhập vào được, ông không hề cảm thấy kỳ lạ sao?”
Ác quỷ đoạt xá thoáng sửng sốt, mất một lúc sau mới tỉnh táo lại, bấy giờ nó mới chợt nhận ra có gì đó không đúng, nó lập tức quay ngoắt đầu nhìn “Phụng Cảnh” trong tay.
Giây tiếp theo, “Phụng Cảnh” vốn vẫn luôn bất tỉnh giờ lại chợt ngẩng đầu lên, trong tay biến ra một thanh dao găm, “vụt” một phát đâm thẳng về phía ác quỷ đoạt xá!
"!!" Ác quỷ đoạt xá vội vàng ném “Phụng Cảnh” trong tay ra xa, mặc dù đã tránh được chỗ hiểm, nhưng nó vẫn bị một dao chọc mù mắt.
Một dòng máu đen nháy mắt phụt ra, kèm theo đó là tiếng thét thảm thiết của ác quỷ đoạt xá.
Máu bắn tung tóe lên lan can và mặt đất, lập tức ăn mòn mặt đất, tỏa ra một làn khói trắng.
Mà “Phụng Cảnh” bị ném ra xa lúc này lại lộn ngược trên không trung hai lần, đạp một cước vào bức tường, mượn lực đổi hướng bay về phía Tô Tái Tái, khi đến bên cạnh cô lại nháy mắt hóa thành một lá bùa trắng, chậm rãi đong đưa rơi xuống, vừa lúc Tô Tái Tái đưa tay ra bắt lấy.
Cô mỉm cười giơ tay lên huơ huơ: “Không ngờ được phải không? Cũng phải cảm ơn ông rất nhiều vì đã bảo quản gia đưa Bạch Ngữ Dung đến xin lỗi tôi đấy. Nếu không thì tôi làm gì có được cơ hội tốt như vậy để gian lận đâu chứ.”
"Cô...!" Ác quỷ đoạt xá lấy tay che vết thương của mình lại, dùng con mắt còn lại trợn trừng nhìn Tô Tái Tái, hối hận vì lúc đầu đã làm điều đấy.
Nó tức giận đến mức ngay cả mớ vảy trên người cũng hơi xù lên, phập phồng lên xuống theo từng hơi thở.
Nhưng giây tiếp theo, nó khẽ liếc mắt, Tô Tái Tái không trụ được mà ngã quỵ, những giọt máu bắt đầu liên tục nhỏ tí tách trên mặt đất, lúc này nó bật ra một nụ cười âm u xen lẫn hả hê.
Dừng một chút, nó lại giở giọng dụ dỗ: "Tô Tái Tái, có nhất thiết phải như vậy không? Chi bằng chúng ta mỗi người lùi một bước đi?
Cô thả cho tôi đi, tôi đảm bảo từ giờ trở về sau, tôi sẽ né hết tất cả những chỗ có cô và người trong tông môn cô, né xa cả mười dặm luôn. Còn không thì...”
Ác quỷ đoạt xá kéo dài câu nói của mình, ánh mắt lại liếc sang vết thương của Tô Tái Tái, miệng vết thương cũng không tính lớn, nhưng tốc độ chảy máu lại không hề chậm chút nào.
Nhìn xong, nó ngước mắt lên nhìn cô và nói: "Với tình trạng này của cô, đoán không chừng là cô cũng phải mất cả nửa cái mạng rồi nhỉ?"
Người giấy nhỏ cuối cùng cũng không kìm được mà nhảy ra khỏi mũ trùm đầu, nhưng trước khi nó định biến hình rồi nhào về phía ác quỷ đoạt xá thì đã bị Tô Tái Tái ngăn lại: “Mau quay lại!”
Người giấy nhỏ thoáng sững sờ, tư thế chuẩn bị rút kiếm nhất thời cứng ngắc giữa không trung.
Nó đưa mắt nhìn Tô Tái Tái với vẻ mặt ấm ức, ngay cả đôi mắt tròn xoe như hạt đậu cũng hơi cụp xuống.
Tái Tái…
Tô Tái Tái không đáp, chỉ đưa tay xoa xoa người giấy nhỏ, chụm hai bàn tay bao nó lại.
Nhưng trong nháy mắt ác quỷ đoạt xác trông thấy người giấy nhỏ nhảy ra, cả người nó lập tức trở nên cảnh giác, như thể rất sợ rằng người giấy nhỏ sẽ xông về phía nó vậy.
Bây giờ thấy Tô Tái Tái không định dùng tới người giấy, ác quỷ đoạt xá lại bỗng thấy an tâm, sau khi thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, nó khinh miệt nở nụ cười: "Ồ, hóa ra là bùa thế thân."