Sau khi suy nghĩ một cách nghiêm túc, anh lại trả lời: “Đừng lo, tôi sẽ không làm trò mèo giống như chị đâu.”
Tô Tái Tái thở hắt: “Vậy thì tôi yên tâm rồi he he.”
Nói xong, cô quay đầu nhìn người giấy nhỏ, dở khóc dở cười nói: “Sau khi quay về chúng ta phải bế quan rồi.”
Sau đấy cô lại bổ sung thêm: “Sau này, việc sạc điện thoại chỉ có thể giao cho em làm rồi.”
Cố lên người giấy nhỏ!
Người giấy nhỏ?
Người giấy nhỏ nghe xong thì mắt không cảm xúc nhìn Tô Tái Tái, đồng thời giơ ngón tay cái lên với cô.
... Đỉnh vờ lờ.
Bế quan là chuyện hệ trọng như vậy mà vẫn không quên chuyện phải sạc điện thoại!
Không hổ là chị luôn đấy, Tái Tái!
*****
Tô Tái Tái gặp phùng cửu phải quay về trên núi bế quan.
Nhưng ngay cả Tô Tái Tái, ông cụ Tô và Tống Khanh đều không ngờ kiếp nạn khi cô gặp phùng cửu lại là đau răng.
“Sao lại đau răng cơ chứ?” Tô Hồng Bảo ngơ ngác, hai tay đưa lên ôm má, bày ra vẻ mặt nghĩ mãi mà vẫn không ra.
Phụng Cảnh ở bên cạnh thấy vậy cũng bắt chước theo.
Hai cậu bé một lớn một nhỏ ngồi xổm ở đấy, trông cực kỳ dễ thương.
Mặc dù hiện tại Phụng Cảnh vẫn chưa mở miệng nói chuyện được nhưng giờ đã trông khác hoàn toàn với bộ dạng thằng giặc con lúc trước.
Ngơ ngơ đến mức siêu đáng yêu.
Bây giờ Phụng Cảnh giống y như một cái đuôi nhỏ, anh trai làm gì thì cậu bé sẽ sao chép lại y hệt.
Tô Tái Tái che cái miệng hơi sưng của mình lại, vừa đi ra thì trông thấy hai đứa nhỏ thế này.
Sau khi tức giận gõ nhẹ một phát lên đầu Phụng Cảnh, cô ngồi xuống bên cạnh Tô Hồng Bảo, mở miệng ậm ờ nói: “Sao đây? Con đang chê tiểu sư thúc gặp phùng cửu mà thoải mái quá đúng không?”
Thế thì để tiểu sư thúc bảo sư tôn dạy cho con một bài học vậy~
“Làm gì có đâu chứ. Tiểu sư thúc đừng có mà vu oan cho con đó nha.” Tô Hồng Bảo ôm đầu la to.
Phụng Cảnh ở bên cạnh thấy anh trai ôm đầu nên cũng ôm đầu theo, sau đó tiếp tục nghiêng đầu nhìn Tô Hồng Bảo, chú ý từng li từng tí tới động tác của cậu.
Tô Hồng Bảo dừng lại một chút rồi nói: “Chỉ có điều... Con thấy hơi kỳ kỳ thôi.”
Làm gì có ai gặp phùng cửu mà lại như thế này đâu chứ!
Chắc chắn là đùa thôi.
“Ờ... Thật ra thì đừng nói đến con, ngay cả tiểu sư thúc cũng thấy lạ.” Tô Tái Tái xoa xoa cằm, vẻ mặt vô cùng khó hiểu.
Giây tiếp theo cô lại vui vẻ vỗ tay một cái bốp, híp mắt cười: “Nhưng mà may là tiểu sư thúc của con không cần phải bế quan.”
Vui quá đi à!
“Nhưng mà.” Tô Hồng Bảo lẳng lặng nhìn cô, khẽ nói: “Cứ cho là không cần bế quan đi, nhưng tiểu sư thúc đau răng thì cũng không ăn được đồ ngon gì nhỉ?”
“...” Hừ hừ.
Tô Tái Tái lập tức ngẩn ngơ, ngay cả bàn tay vốn đang xoa cằm cũng đột nhiên dùng lực, lập tức chọt vào gò má hơi sưng lên của mình.
Cô lập tức cả kinh giật tay ra, hít vào một ngụm khí lạnh.
Ngay khi cô vừa quay đầu lại định gõ đầu Tô Hồng Bảo thì một chiếc khăn ướt đã được gấp gọn đã từ bên cạnh vươn qua, nhẹ nhàng chạm vào má Tô Tái Tái, lập tức làm giảm cơn đau răng của cô.
Cảm giác lành lạnh vừa đủ ập đến khiến cho Tô Tái Tái không khỏi nheo mắt lại, thở dài một hơi.
Cô nghiêng đầu nhìn về phía chiếc khăn ướt, sau đó lại ngước mắt lên, lúc này mới nhìn thấy người đưa đến là ai, khóe mắt cô lập tức cong lên thành hình trăng khuyết: “Sư đệ.”
Tống Khanh đáp lại một tiếng, đợi cho Tô Tái Tái cầm lấy khăn ướt chườm lên mặt mình, lúc này anh mới nhìn Tô Hồng Bảo rồi duỗi tay về phía cậu.
Tô Hồng Bảo hiểu ý, lập tức đặt tay vào lòng bàn tay Tống Khanh.
Phụng Cảnh ở bên cạnh thấy vậy cũng làm theo, đặt tay mình vào tay còn lại của Tống Khanh.
Tống Khanh khẽ ấn cổ tay Phụng Cảnh, vừa kiểm tra mạch đập cho cậu bé vừa lên tiếng: “Lúc nãy tôi đã thảo luận qua với sư tôn, thế mà lại cùng nghĩ đến một chuyện.”
Dĩ nhiên là hai người nói về việc tại sao Tô Tái Tái gặp phùng cửu lại bị đau răng.
“Là gì thế?” Tô Tái Tái tò mò.
“Có lẽ... Là vì nguyện lực nhỉ?” Tống Khanh suy nghĩ một lúc rồi nhìn Tô Tái Tái.
“Nguyện lực á? Nguyện lực là gì?” Tô Hồng Bảo bối rối, quay đầu nhìn Tô Tái Tái, lại đúng lúc trông thấy vẻ mặt bừng tỉnh của Tô Tái Tái.