Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 773

Unknown Chương 773

Cậu bé lập tức khó hiểu gọi một tiếng: “Tiểu sư thúc?”, hy vọng nhận được câu trả lời từ cô.

Tô Tái Tái nghe Tô Hồng Bảo gọi thì quay đầu nhìn cậu bé, vỗ vỗ bả vai cậu, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Bé Ngỗng, hay là con lo chuẩn bị từ bây giờ luôn đi?”

“Dạ?” Tô Hồng Bảo mặt đầy khó hiểu: “Chuẩn bị cái gì ạ?”

“Chuẩn bị debut á con.” Tô Tái Tái đáp lại như một lẽ đương nhiên.

“... ???”

Rồi đó là cái gì nữa?

“Nguyện lực trên người của tiểu sư thúc có lẽ chính là một phần sự tin tưởng và ngưỡng mộ của người hâm mộ. Nhưng mà không ngờ nó lại còn có tác dụng này.” Tô Tái Tái giải thích cho Tô Hồng Bảo nghe, nói xong cô còn cảm thán một câu.

Dừng khoảng chừng là hai giây, cô lại nhìn Tô Hồng Bảo, dùng ánh mắt “quay lại vấn đề chính” nói: “Vừa hay tiểu sư thúc có quen một người đạo diễn, con đi quay hai bộ phim, kiếm tiền nuôi gia đình đi, đồng thời tích lũy thêm ít fan hâm mộ.”

... Ôi con nói chứ, tiểu sư thúc này, đây không phải là cái cớ để tiểu sư thúc lừa con kiếm tiền nuôi gia đình sao?!

******

Ngô Lục Lục cùng với Viên Tuế đi điều tra chuyện sinh hồn, ai ngờ vòng đi vòng lại lại vòng về tới thủ đô.

Tuy nói là phí thời gian nhưng vì Tô Tái Tái có đưa cho Viên Tuế mấy lá bùa nên cũng không mệt cho lắm.

“Thầy ơi, chính là ở nơi này.”

Bùa vàng bay lả tả như lá rụng. Viên Tuế duỗi tay ra nhận lấy, quay đầu nhìn về phía Ngô Lục Lục mà nói.

Nhưng lại thấy Ngô Lục Lục không làm gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào bùa vàng với ánh mắt trông mong làm cho cô ấy thấy vô cùng nghi ngờ, lại hỏi: “Thầy ơi?”

Lúc này Ngô Lục Lục mới hoàn hồn lại, vừa ngẩng đầu đã thấy vẻ mặt nghi ngờ của Viên Tuế thì ngay lập tức nắm tay thành quyền, đưa tay lên miệng giả bộ ho khù khụ gật đầu nói: “Ừm, được rồi, chúng ta mau đi thôi.”

Mỗi lần cất bước đi, ông áy lại thi thoảng liếc mắt nhìn lên lá bùa trong tay Viên Tuế, mở miệng hỏi thử: “Đồ đệ này… Bùa vàng mà Tiểu Tái đưa cho trò… dùng có ổn không?”

“Vâng ạ.” Viên Tuế đơn thuần không nghĩ nhiều, gật đầu mở miệng: “Dùng ổn lắm ạ.”

Tuy rằng lúc trước chính bản thân cô ấy đã nhìn thấy có một lá bùa bị lưỡi dao sắc bén cắt làm đôi, được dính lại với nhau bằng băng keo hình bông hoa vô cùng nhỏ xinh thì… sửng sốt hồi lâu. Nhưng không ngờ vẫn dùng ổn lắm.

Nghĩ tới đây, đột nhiên Viên Tuế dừng lại, lòng sinh cảnh giác.

Nhưng không chờ cô ấy kịp mở miệng hỏi Ngô Lục Lục tại sao lại đột nhiên hỏi về cái này thì tiếng thét chói tai như sắp chết vang lên ở một gian phòng gần đó.

Làm cho cô ấy và Ngô Lục Lục cùng quay đầu nhìn.

“Cạch!” một phòng VIP chợt mở cửa, một người con gái đầu tóc rối bù mặc đồ bệnh nhân đi chân trần lao ra.

Theo sau là bốn người hộ lý, vừa đuổi theo vừa gọi: “Cô Thịnh, cô đừng chạy mà!”

Đáng tiếc cô ta mắt điếc tai ngơ, luôn mồm nói: “Đừng, đừng, đừng qua đây!”

Giống như có cái gì đó mà không ai nhìn thấy được đang đi theo đằng sau cô ta vậy.

Cô ta vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn nên chẳng mấy mà bị hộ lý bắt lấy. Bọn họ hợp lực đưa cô lại vào phòng bệnh.

Đáng tiếc cô ta giãy dụa kịch liệt, tay đấm chân đá, thậm chí là cắn, kéo người khác.

Cô ta vừa dãy dụa vừa gào khóc: “Tôi không về! Tôi không về! Là người đó đẩy tôi! Chính người đó đẩy tôi xuống tầng! Tôi không về đâu!”

Nhưng cho dù cô ta có giãy dụa như thế nào thì cuối cùng vẫn bị đưa về phòng bệnh.

Viên Tuế cùng với Ngô Lục Lục liếc mắt nhìn nhau, họ đều nhận ra người đó là ai.

… Thịnh Ngạo Tình.

“Mới có một khoảng thời gian không gặp, sao cô ấy…” Viên Tuế ngờ ngợ.

Ngô Lục Lục lắc đầu ra vẻ “Thầy cũng không biết” rồi mới mở miệng nói: “Vì có thẹn trong lòng nên yêu tà mới thừa cơ mà nhập vào. Chắc phát điên rồi.”

Nói xong rồi lại bổ sung thêm: “Mặc kệ cô ta đi, đấy là báo ứng của cô ta thôi.”

Viên Tuế yên lặng gật gật đầu.

Cô ấy đang tính nói: “Thầy ơi chúng ta mau đi tìm chủ của sinh hồn, để vật quy nguyên chủ đi ạ”, vừa quay đầu lại đối diện với mặt của Ngô Lục Lục.

Cảm giác đề phòng bị Thịnh Ngạo Tình gián đoạn mới nãy giờ lại tăng lên.

“Hê Hê Hê… Tiểu Tuế này…” Ngô Lục Lục cười hì hì xoa tay, vội xán lại gần Viên Tuế, cười nịnh nọt với cô ấy.

***GÓC GIỚI THIỆU TRUYỆN ĐÃ HOÀN CỦA DỊCH GIẢ***

Tên truyện: Hôm Nay Anh Đã Nghĩ Thông Chưa

Thể loại: nữ chủ, hiện đại, hài hước,….

Tình trạng: đã hoàn

Dịch giả: Son Jin

Văn án:

Vu Hoa được xem là người đứng đầu phe chính đạo, thế nhưng anh vẫn luôn có một tâm bệnh. Nguyên nhân chính là vị sự đệ kia của anh.

Không những chuyên gây họa mà còn bị mắc chứng suy giảm nhận thức về giới tính một cách trầm trọng.

Vu Hoa cảm thấy nhất định sẽ có một ngày vị sư đệ này của anh sẽ bị tâm ma xâm chiếm, bước lên con đường không có lối về.

Trải qua mấy trăm năm sống trong thấp thỏm lo âu, đến tận ngày chứng kiến đối phương tiến giai Hóa Thần, rốt cuộc cũng độ kiếp phi thăng thành công, lúc này anh mới yên lòng.

Từ đó về sau, anh không cần áp chế tu vi của bản thân mình nữa, trong vòng một trăm năm tiếp theo anh đã đạt tới Hóa Thần đỉnh phong, chuẩn bị nghênh đón thiên kiếp để phi thăng tiên giới.

Anh đã vượt qua được tám mươi trong chín chín tám mốt đạo lôi kiếp, mắt thấy bản thân đã chuẩn bị đón nhận lôi kiếp cuối cùng thì đột nhiên bên tai vang lên tiếng hét cầu cứu của vị sư đệ đã phi thăng từ lâu.

"Sư huynh! Cứu mạng với a a a a!"

Ngay sau đó, anh đã bị kéo tới một thế giới khác.

Vu Hoa: "..."

Quách Quả (sư đệ/sư muội): "..."

Sư phụ xin hãy tha thứ cho sự bất hiếu của đồ nhi, hôm nay đồ nhi nhất định phải - thanh - lý - môn - hộ!

Vu Hoa yên lặng móc ra cái chảo đã bị bỏ quên trong người mấy trăm năm...

Tóm tắt truyện:

Quách Quả là một cô gái sống ở thời hiện đại, vì một nguyên nhân nào đó cô đã xuyên không đến thế giới tu chân. Nhưng bất hạnh thay cô lại xuyên vào thân xác của một đứa trẻ sơ sinh có giới tính nam.

Sau đó cô được sư phụ mang về Linh Tiêu Phong để nuôi dưỡng.

Từ đó, mục tiêu của cô chính là nhanh chóng tu luyện đến cảnh giới Hóa Thần để tái tạo lại cơ thể của mình thành một cô gái, trở về giới tính thật.

Nhưng sư huynh của cô lại cho rằng cô bị mắc chứng suy giảm nhận thức về giới tính, ngày đêm lo lắng cô bị tâm ma xâm chiếm.

Sau khi cô phi thăng đến Tiên giới thì chợt nhận ra mình đã đi lạc đến một thế giới song song với thế giới hiện đại mà mình từng sống. Nhưng nơi này lại là một thế giới không có linh khí, cô cũng trở thành một người bình thường.

Trong lúc vô tình cô đi nhầm vào một trận pháp, sau đó đụng phải một tên Ma Tộc thì cô đã cất tiếng cầu cứu vị sư huynh đang ở Tu chân giới của mình.

Vu Hoa đang độ kiếp phi thăng lên Tiên giới đã bị triệu hồi đến chỗ của Quách Quả, sư huynh muội bọn họ đã gặp lại nhau ở thế giới hiện đại. Từ đó xảy ra rất nhiều chuyện dở khóc dở cười....


Bình Luận (0)
Comment