"Chao ôi, tôi chỉ cần nghĩ nếu có người như vậy, không biết khi nào sẽ nhảy ra làm hỏng buổi tiệc của tôi thì trong lòng phiền muộn không thôi rồi. Vẫn là cô Bạch giỏi giang, cực kì ung dung." Câu nói này rõ ràng là đang thầm chê bai, lời nói phía dưới còn có chút chua chát.
Những người khác đương nhiên nghe thấy nhưng họ cũng chỉ cười mà không nói, không tiếp lời nhưng cũng không phản đối. Họ cầm ly sâm panh, không hẹn mà cùng nhìn về phía Bạch Ngữ Dung.
Cô ta đang khoát tay vị hôn phu Trình Ngạn Xương, gật đầu mỉm cười với mọi người xung quanh, rất là khéo léo.
Một người xinh đẹp dịu dàng, y như là chim non nép vào người. Một người cao ráo đẹp trai, khôi ngô mạnh mẽ. Quả thật rất xứng đôi.
Khuyết điểm duy nhất… Chắc hẳn là Bạch Ngữ Dung không phải là cô chủ chân chính của nhà họ Bạch nhỉ?
Nhưng vì điều này mà nhà họ Trình vẫn sẵn lòng thừa nhận cô ta là con dâu tương lai, càng khiến người ta hâm mộ, đố kị hơn.
Có thể nói nhà họ Trình đứng đầu ở thành phố C. Trình Ngạn Xương lại tài giỏi như thế, gần như hầu hết những cô thiên kim danh viện ở thành phố C đều nhìn anh ta với con mắt khác.
Vốn dĩ khi chuyện nhà họ Bạch lộ ra ngoài, có không ít các cô gái còn mừng trộm trong lòng một chút, nhưng nhìn thấy cảnh tượng bây giờ, niềm hạnh phúc của họ đã biến thành một điều gì đó chua chát hơn.
"Tôi thật sự muốn xem thử thiên kim thật của nhà họ Bạch có dáng vẻ như thế nào mà lại có thể khiến nhà họ Trình tình nguyện chọn cô Bạch chứ không chọn cô ta." Một cô gái nói nửa đùa nửa thật.
Vẻ mặt cô ta thoải mái và vui vẻ như thể cô ta thực sự chỉ đang nói đùa chứ không hề cố tình đánh giá thấp Tô Tái Tái vậy.
Những người khác đương nhiên hiểu ý tứ này, cười cười chẳng nói lời nào.
Chỉ có một người không hề tinh ý nói một câu: "Cũng được mà? Xét ở phương diện nào đó mà nói, cô Bạch và cậu Trình vẫn rất xứng đôi vừa lứa."
Dù sao hai người họ đều là sinh viên của đại học Đế Đô.
Cô gái đó được bạn dẫn tới tham dự buổi tiệc, dựa vào bản thân cô ta thì chưa đủ tư cách.
Vốn cô ta muốn biểu đạt hai người kia đều ưu tú giống nhau, lại không ngờ rằng lời nói vừa thốt ra đã khiến mọi người sững sờ, lập tức im lặng.
Sau khi dừng lại, tất cả đều đồng loạt nhìn qua những người bên cạnh và chuyển chủ đề thảo luận sang thương hiệu của túi xách hoặc là lễ phục họ mặc được đặt nhà thiết kế danh tiếng nào làm ra.
... Tất cả mọi người đều xem như không nghe thấy lời của cô gái kia.
Chuyện này khiến cô gái bối rối, nhìn hai bên một chút thấy không có ai tiếp lời của mình, tưởng rằng do cô ấy nói quá nhỏ nên không nghe rõ, lúc đang định nhắc lại một lần nữa thì bị người bạn đã dẫn cô ta tới đây tìm một lý do qua loa kéo đi.
Đợi đến chỗ hẻo lánh, nhìn xung quanh cũng không thấy ai, rồi cau mày nhìn cô gái và phàn nàn: "Sao cậu lại nói thế."
"Hả?" Cô gái kia nghi hoặc, nhỏ giọng ấp úng: "Chuyện này không thể nhắc đến à?"
Chính là... Một trong những lý do mọi người đến dự buổi tiệc là để chúc mừng Bạch Ngữ Dung thi đậu đại học Đế Đô mà.
"Cậu..." Người bạn nghe như vậy mới biết lời cô gái nói và lý giải của bọn họ là hai vấn đề hoàn toàn khác nhau, lại mở miệng nói: "Cậu không biết?"
"Biết cái gì chứ?" Cô gái ngu ngơ hỏi lại.
Người bạn nghe thế thì không còn gì để nói, đột nhiên hối hận không nên dẫn cô gái này đi tham gia buổi tiệc chung mới phải.
Nhưng lại sợ chút nữa cô gái lại nói sai gì tiếp, làm liên lụy đến mình nên người bạn mới quan sát hai bên một chút, kéo cô ta đến nơi vắng vẻ hơn, hạ giọng mở miệng nói: "Cậu có biết bà Trình và ông Trình kết hôn với nhau bao lâu không?"