Anh ta không dám làm ngơ cô như lần trước, ánh mắt đầy cảnh giác mở miệng: "Cô lại tới đây làm gì?"
"Chú của anh kêu tôi tới." Tô Tái Tái cho dù tính tình có tốt mấy cũng tức giận trả lời: "Nghe nói anh xém chút đi đánh nhau với người ta, ông ấy đã tính tới việc cậu có thể bị đánh chết nên gọi tôi tới."
"... Đến giúp đỡ?" Tiền Nguyên Nguyên híp mắt nhìn Tô Tái Tái một lúc lâu, nhớ tới tài nghệ trước đó của cô thì mở miệng hỏi.
"Chính xác mà nói..." Tô Tái Tái chăm chú nghĩ ngợi rồi gật đầu: "... Là tới cứu anh một mạng."
"?" Tiền Nguyên Nguyên không hiểu.
Đây không phải cùng một câu trả lời à? Khác biệt chỗ nào vậy?
"Đương nhiên là có khác rồi." Tô Tái Tái nhìn thấu suy nghĩ của Tiền Nguyên Nguyên, cô mỉm cười tủm tỉm giơ một ngón tay lên lắc lắc.
"Khác biệt chính là..."
"Cậu bị người ngoài đánh là bỏ mạng, nhưng bị tôi đánh..." Tay Tô Tái Tái khẽ thủ thế, tiếng khóa cửa "cạch" vang lên sau lưng đã khóa bên trong lại.
Khóe mắt Tiền Nguyên Nguyên giật một cái, đột nhiên cảm thấy tay chân của mình mới lành chưa được bao lâu ... Lại có cảm giác đau đớn râm ran.
Anh ta mím chặt môi trừng mắt nhìn Tô Tái Tái, chỉ thấy cô cười tủm tỉm tiếp tục nói.
... "Chỉ là tạm thời hoạt động bất tiện mà thôi."
"..." Đệt mợ nó.
"Yên tâm, tôi nhận tiền rồi. Rất có chừng mực." Tô Tái Tái nhìn thấy khuôn mặt Tiền Nguyên Nguyên căng cứng lại bổ sung thêm một câu.
... Tôi còn phải khen cô phục vụ chu đáo, khéo léo, hiểu lòng người à?!
Tiền Nguyên Nguyên cho rằng người nhà của anh ta nhất định đã cảm thấy tuyệt đường hương hỏa của nhà họ Tiền chưa đủ nhanh mà.
-------
Ngay khi Tô Tái Tái đang cố gắng "trợ giúp" độc đinh của nhà họ Tiền, buổi tiệc ở nhà họ Bạch đã bắt đầu.
Đến tham dự buổi tiệc đều là những người có tiếng ở thành phố C. Có thể nói, bữa tiệc của nhà họ Bạch quy tụ hầu hết những người đứng đầu thành phố C.
Bạch Văn Liên và Hứa Tần Nhã cười nhẹ nhàng, chỉ cảm thấy nở mày nở mặt hết sức.
Bởi vì tạm thời bà nội Bạch còn đang tĩnh dưỡng ở bệnh viện, cho nên ông Hứa cũng tạm thay bà ấy đảm đương thân phận của trưởng bối, cùng Hứa Tần Hán giúp đỡ đón tiếp mọi người.
Còn về phần nhà họ Trình, họ đã đến rất sớm, giờ phút này Bạch Ngữ Dung đứng chung một chỗ với Trình Ngạn Xương, ai lại không nói Kim Đồng Ngọc Nữ do tạo hóa tạo ra?
Những vị khách tới chúc mừng ngày hôm nay đều biết rất rõ chủ đề của buổi tiệc là gì, ngoại trừ chúc mừng Bạch Ngữ Dung thi đậu đại học Đế Đô, cũng là lễ đính hôn giữa nhà họ Trình và nhà họ Bạch.
Đương nhiên là cũng có bổ sung thêm một vấn đề phụ... Chính là giới thiệu vị thiên kim thật mới tìm về được - Tô Tái Tái với người ngoài.
Chỉ là... Tại sao lâu như thế còn không thấy người đâu?
Trên mặt các vị quan khách đang mỉm cười, trò chuyện vui vẻ, nhưng thỉnh thoảng họ lại ngầm quan sát xung quanh, rất tò mò đối với cô thiên kim thật đến từ nông thôn kia.
Nhất là nhóm các cô thiên kim danh viện tuổi tác gần bằng nhau, họ cũng đã sớm tụ tập một chỗ, tìm được vị trí không nói, thậm chí còn chuẩn bị xong những lời đùa cợt.
"Không phải bảo hôm nay sẽ được gặp sao? Sao đến bây giờ còn chưa xuất hiện nữa?" Một cô gái hơi không kiên nhẫn, dừng một chút lại mở miệng, giọng điệu mỉa mai: "Đừng bảo phải đợi mời mọc hết nước hết cái mới xuất hiện nhé?"
Lời này vừa thốt ra đễ khiến ho những cô thiên kim khác che miệng cười khẽ.
"Nói không chừng người ta nghĩ như vậy thật." Một cô thiên kim khác ở một bên nói chen vào: "Đoán chừng... Còn muốn chiếm lấy danh tiếng của Ngữ Dung nữa."