Tuy trước đó đã nhìn thấy bộ dạng lạnh lùng của Bạch Vân Liên cùng với Hứa Tần Nhã, nhưng hiện tại nhìn hai người họ như thế này thì Tô Tái Tái không nhịn được mà đè cảm giác ngạc nhiên xuống đáy lòng.
Tốc độ chuyển từ ngạo mạn sang cung kính đúng là còn nhanh hơn quỷ.
Tô Tái Tái không đáp lời mà chỉ đứng một bên cười như không cười nhìn Hứa Tần Nhã cùng với Bạch Văn Liên.
Cho tới khi nhìn thấy nụ cười nhiệt tình của họ dần chuyển thành ngượng ngùng, ánh mắt có vẻ như không nhịn được nữa thì Tô Tái Tái mới quay đầu nói với Ngô Hạo, dáng vẻ “cô con gái ngoan ngoan” nói: “Vừa rồi anh nói có việc cần phải đi, vậy… uống xong một ly rồi đi có được không?”
Ngô Hạo cũng chẳng phải là người ngu ngốc gì, chỉ cần nhìn thấy Tô Tái Tái mặc bộ thường phục thoải mái rồi lại nhớ tới biểu cảm giật mình của đám người Hứa Tần Nhã kia thì có thể đoán được đại khái.
Thế là anh ấy lắc đầu nhìn đám người Hứa Tần Nhã, nhàn nhạt mở miệng: “Xin lỗi, tôi có việc cần phải giải quyết.”
“À, vậy hả…” Hứa Tần Nhã cười mỉa, thật sự không còn cách nào mới đành phải nói: “Thế… Cậu Ngô đi thong thả nhé.”
Ngô Hạo gật đầu, nhưng khi quay đầu nhìn về phía Tô Tái Tái thì không còn vẻ lạnh lùng kia nữa, cười nói với cô: “Cô Ngô, đi tới thủ đô thì nhớ tới thăm nhà họ Ngô nhé.”
“Được rồi, tôi nhớ mà.” Tô Tái Tái gật đầu: “Vậy, tạm biệt nhé?”
“Tạm biệt.” Ngô Hạo gật đầu, lúc này mới quay người rời đi.
Thành viên của Lục Bộ vội đuổi theo làm cho nhóm khách mời sôi nổi tiễn đưa.
Thẳng cho tới khi người ta đã biến mất sau cánh cửa lớn, lúc này họ mới châu đầu ghé tai nói chuyện với người bên cạnh, thường thường nhìn về phía Tô Tái Tái, không biết là nói cái gì.
Tuy không nghe thấy họ thầm thì cái gì nhưng ánh mắt kinh ngạc kia lại liếc tới vô cùng rõ ràng.
Thậm chí Bạch Ngữ Dung còn cảm thấy Tô Tái Tái chỉ cần mặc mỗi bộ trang phục tầm thường thôi lại giành lấy hết hào quang đáng lẽ thuộc về cô ta.
Còn Tô Tái Tái lại chẳng thèm để tâm tới ai, đứng ở chỗ đó vẫy tay gọi người làm.
“Cô Tô.” Người kia ngờ ngợ trong lòng, tay chân cứng nhắc đi tới trước mặt Tô Tái Tái, nhỏ giọng gọi tên Tô Tái Tái với giọng điệu cung kính.
“Để cái hộp này vào trong phòng giúp tôi. Cảm ơn.” Tô Tái Tái nói rồi cứ thế đưa hộp gỗ cho người làm.
“Ơ? Tôi… Tôi á…” Người làm nhận lấy cái hộp trong sự hoảng loạn, ngạc nhiên.
Như thể cái hộp mà cô ta cầm không phải là một cái hộp gỗ bình thường mà là một thứ đồ gì đó rất quý giá vậy.
“Ừm.” Tô Tái Tái gật đầu, dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Phiền cô rồi.”
“Dạ không, không phiền ạ. Để tôi cất đi cho cô.” Người làm vô cùng cung kính, tay cầm lấy hộp gỗ vô cùng cẩn thận, khom lưng chào cô rồi mới quay người đi lên trên tầng.
Làm xong, Tô Tái Tái nhìn về phía bà nội Bạch, nhìn mặt bà ấy cười gọi “Bà nội.”, dừng lại chút rồi quay qua nhìn Chu Phổ, gọi là “Bác sĩ Chu”.
“Chúc mừng cô Tô nhé.” Chu Phổ cười nhìn về phía Tô Tái Tái, gật đầu.
Ấn tượng ban đầu của Chu Phổ về Tô Tái Tái không có gì đặc biệt, chỉ nghĩ cô là một cô gái bình thường mà thôi. Nhưng mà chuyện người chuyện vật, không có so sánh thì không có đau thương.
Chu Phổ vừa được chứng kiến sự cao ngạo của những thành viên khác trong nhà họ Bạch, giờ quay sang nhìn Tô Tái Tái lại thấy cô gái này có vẻ khá là thân thiện đấy chứ.
Nên ấn tượng về cô cũng tốt hơn đôi chút.
“Tái Tái.” Bà nội Bạch cười ha hả kéo tay Tô Tái Tái, cầm tay cô trong tay mình, vỗ nhẹ nhàng, mở miệng hờn dỗi: “Cái con bé này, tự dưng lại có chuyện lớn như thế này, dọa bà nội rồi đấy nhé.”